Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Thuyền lầu của đoàn thuyền chiến có tổng cộng bốn tầng, dưới boong thuyền hai tầng, trên boong thuyền có hai tầng nữa.
Để tránh thuyền bị nặng phần đầu nhẹ phần đuôi, những hạt bông và lúa giống nặng đã được đặt ở khoang thuyền dưới boong thuyền, bông vải được đặt trong nhà lầu trên boong thuyền.
Kim Phi đi theo Trịnh Trì Viễn và Lạc Lan đến một phòng cách thư phòng không xa.
Theo thiết kế thì có lẽ căn phòng này là nhà ở tập thể của thuyền viên, bên trong còn đặt bốn cái giường ngủ, nhưng hiện tại trong phòng đã chất đầy bao tải, ngay cả trên giường ngủ cũng như vậy.
Nói là bao tải những cũng giống như lưới đánh cá, hơn nữa là loại lưới chỉ có thể bắt được cá lớn và mắt lưới rất lớn.
Qua mắt lưới, Kim Phi có thể nhìn thấy một ít sợi bông ở bên trong. “Tiên sinh, đây là bông vải sao?” Tả Phi Phi cau mày hỏi: “Sao không giống với bông vải chúng ta trồng?”
Lần trước nhóm người Lão Uông đến nước K đã mang hạt giống bông vải về, năm nay đã trồng một mẻ rồi.
Trọng tâm chính của Ngụy Vô Nhai là trên ruộng thí nghiệm lúa, còn Quan Hạ Nhi vẫn luôn quan tâm đến bông vải, Nhuận Nương cũng thường đến giúp.
Dù Tả Phi Phi không đến giúp thu hoạch nhưng cô ấy đã đến nhà kho nơi chế biến bông vải mấy lần. Sau khi những người thợ làm theo cách đan thành sợi bông, đã chất thành
đống trong nhà kho như một ngọn núi phủ tuyết bông xù.
Mà bao tải trước mắt, phần lớn sợi bông đều vàng ố bạc màu, trông không giống bông xù.
“Bông vải nàng nhìn thấy trong nhà kho đã được chế biến, những thứ này. chưa được chế biến.”
Kim Phi xé mắt lưới của một bao tải ra, thò tay vào năm một nắm sợi bông ra, quan sát kĩ rồi nói: “Hơn nữa bông vải chúng ta trồng, khi Hạ Nhi và Nhuận Nương hái rất cẩn thận, nhặt sạch những mảnh vụ và lá dính vào trên bông vải, mà những bông vải này không hề được giữ gìn cẩn thận, vì vậy trong không đẹp cho lắm”
“Tiên sinh thật là mắt sáng như đuốc, nhìn rất chính xác!”
Lạc Lan nói: “Người nước K trông bông vải chỉ để lấy hạt bông, chúng ta thu thập những thứ này từ nhà kho của xưởng dầu, đó là những thứ còn sót lại sau khi lấy hạt bông họ chưa kịp đốt nên chất thành đống trong nhà kho, sau khi được gió thổi và phơi năng thì chúng thành như vậy!”. Truyện Thám Hiểm
“Tiên sinh, cái này còn dùng được không?” Trịnh Trì Viễn hơi lo lắng hỏi.
Kéo về từ xa như vậy, nếu không dùng được vậy không phải phí sức rồi sao?”
“Dùng được.” Kim Phi gật đầu: “Dù trông không đẹp lắm, nhưng về phơi hai ngày rồi nới lỏng ra thì có lẽ hiệu quả giữ ấm cũng như vậy.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!” Trịnh Trì Viễn thở phào nhẹ nhõm. “Mọi người thu tổng cộng được bao nhiêu bông vải?”
“Bọn ta thu theo xe, không cân, hơn nữa khi đó có xe lớn xe nhỏ, cũng khó tính toán.”
Lạc Lan giải thích: “Nhưng kích thước của bảo tải đều như nhau, tổng cộng có bảy nghìn hai trăm sáu mươi bảy bao!”
“Rất tốt.” Kim Phi khế gật đầu: “Lần này mọi người đã làm rất tốt, sau khi về †a sẽ thưởng cho mọi ngư:
Lão Uông nghe vậy, khóe miệng lập tức nhếch lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...