"Thổ ty đại nhân, ta đã từng thu mua sợi bông một lần, đương nhiên biết!"
Lạc Lan nói: "Dựa theo giá tiền mà chúng ta thu mua trước đó, một lạng bạc một xe, hai trăm xe cũng chỉ mới hai trăm lạng bạc, ngươi cảm thấy nếu như mang hắc đao này đi bán đấu giá, có thể bán được bao nhiêu tiền?"
Thổ ty nghẹn họng.
Nếu như thật sự mang hắc đao đi đấu giá, đừng nói hai trăm lạng, hai ngàn lạng cũng có người cướp mua.
Thổ ty suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể tranh thủ thêm một chút: "Chưởng quầy, nếu ngươi đã từng mua sợi bông, vậy hẳn cũng biết, sợi bông trong thành đều đã bị các ngươi mua hết rồi, nếu muốn góp thêm thì chỉ có thể tới nơi khác thu mua, rồi lại chở tới đây, chuyện này phải tốn rất nhiều công sức và nhân lực!"
"Thổ ty đại nhân, đây không phải trùng hợp để các ngươi cung cấp cơ hội kiếm tiền cho người dân sao?”
Lạc Lan nói: "Nếu như thổ ty đại nhân cảm thấy phiền phức, chúng ta có thể tự mình mướn người thu mua, ta tin rằng dùng tiền bán một thanh hắc đao đi thu mua hai trăm xe sợi bông, chắc chắn dư xài, ngươi cảm thấy thế nào?"
Thổ ty trầm mặc. Hắn biết Lạc Lan thực sự nói thật.
"Thổ ty đại nhân, thật sự không dám giấu giếm, thật ra đấu giá có lợi với chúng ta nhất, nhưng đối với hiểu lầm lần này, chúng ta cũng thấy rất có lỗi, cũng muốn thể hiện một chút thành ý của mình, cho nên mới lựa chọn hợp tác với ngươi!"
Lạc Lan rèn sắt khi còn nóng, nói: "Chính ngươi cũng biết đấy, ở chỗ các ngươi, sợi bông hoàn toàn không đáng tiền, nếu như không phải vì để thể hiện sự áy náy, ngươi dùng năm trăm xe sợi bông đổi lấy một thanh hắc đao, chúng ta cũng lỗ tiền!"
Thổ ty trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn gật đầu nói: "Vậy được, cứ làm theo lời ngươi nói, hai trăm xe sợi bông đổi một thanh!"
"Hợp tác vui vẻ!"
Lạc Lan cầm hắc đao trước đó thổ ty đặt trên bàn lên, đưa hai tay tới: "Thanh hắc đao này coi như tiền đặt cọc của chúng tai"
Thổ ty quả thực rất thích hắc đao, cũng không khách sáo, đưa tay tiếp nhận: "Các ngươi muốn bao nhiêu sợi bông?”
št" Lạc Lan trả lời: "Ngươi không cần lo lắng chúng ta không trả nổi, nếu như lần sau ngươi mang tới số sợi bông vượt qua số hắc đao. chúng ta chuẩn bị, ta sẽ cởi bội đao của các huynh đệ xuống cho ngươi! Nếu
như vậy còn chưa đủ, chúng ta có thể dùng cung nỏ hạng nặng hoặc là loại phi thuyền bay ở trên trời kia để trao đổi, được không?"
Nghe Lạc Lan nói như thế, thổ ty lập tức yên tâm: "Khi nào các ngươi tới kéo đi?"
"Lúc chúng ta tới có mang theo bồ câu đưa tin, ta sẽ để lại hai huynh đệ ở đây, lúc ngươi sắp chuẩn bị xong thì phái người thông báo cho huynh đệ của chúng ta một tiếng trước mấy ngày, hắn sẽ thả bồ câu đưa tin về, chúng ta nhận được bồ câu đưa tin sẽ tới, được không?”
Lần này đám Lạc Lan bọn tới có mang theo mấy con bồ câu đưa tin, lần trước cũng đã thử nghiệm dùng bồ câu đưa tin truyền tin về.
Nhưng nước K cách Xuyên Thục thực sự quá xa, không biết trên đường bồ câu đưa tin bị diều hâu ăn hay thợ săn bắt, dù sao sau khi Mã Văn Húc quay về hỏi thăm, thả bốn con bồ câu đưa tin, chưa có một con nào trở lại Xuyên Thục.
Cho nên bồ câu đưa tin chỉ là một lí do thoái thác, Lạc Lan không chỉ để lại người trong thành, mà còn để lại người ở chỗ giấu phi thuyền trong núi, nếu có tin tức, sẽ phái phi thuyền quay về báo tin.
Tuy nhiên cô ấy lo lắng thổ ty tham lam phi thuyền mà hại nhân viên hộ tống ở lại nơi này, nên mới tìm lý do bồ câu đưa tin.
Thổ ty cũng không suy nghĩ nhiều, hoặc là đã nhìn ra, nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ gật đầu nói: "Vậy được, chờ ta góp đủ sợi bông, ta sẽ cho người đưa thư cho các ngươi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...