Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Mã Văn Húc không trả lời câu hỏi của tùy tùng ngay mà cau mày hỏi ngược lại: “Ta mua cây bông vải bằng ngân bạc, không ép mua ép bán, càng không cướp bóc, lẽ nào không được sao?”

“Được, đương nhiên là được”, tùy tùng nhanh chóng xua tay nói: “Thổ ty bọn †a chỉ hơi thắc mắc, mong Mã chưởng quầy hiểu cho. Đương nhiều, thổ ty của

bọn ta đã dặn, nếu Mã chưởng quầy không muốn nói, ông ấy sẽ không ép buộc”.

Mã Văn Húc ngẫm nghĩ, nói: “Mua cây bông vải là do thiếu gia bọn ta giao. phó, cụ thể mua để làm gì thì ta cũng không biết”.

Nghe thế tùy tùng biết Mã Văn Húc đang trả lời có lệ với mình, nhưng gã chỉ là người truyền lời, Mã Văn Húc không muốn nói, gã cũng không dám ép, mỉm

cười hành lễ: “Cảm ơn Mã chưởng quầy đã nói cho ta biết”.

“Không có gì”, Mã Văn Húc xua tay, hỏi: “À phải rồi, khi nào thì số lúa mà thổ ty đại nhân đồng ý bán cho bọn ta mới có thể được giao đến?”

“Thổ ty đại nhân biết Mã chưởng quầy sẽ hỏi vấn đề này, trước khi đến đây ông ta đã nói với ta, nếu nhanh thì ngày mai, nếu chậm thì hạt bông và lúa sế được chuyển tới bến tàu”, tùy tùng trả lời.

“Vậy được, ta biết rồi”, Mã Văn húc hỏi: “Còn chuyện khác nữa không?”


Tùy tùng nhìn các thủy thủ đợi ở cách đó không xa: “Xin hỏi Mã chưởng quầy, các ngươi đang chuẩn bị làm gì thế? Muốn vào thành sao?”

“Không vào thành, bọn ta đi kéo bông vải về bến tàu”, Mã Văn Húc đáp. Nghe thế ánh mắt tùy tùng hiện lên vẻ thở phào.

Thật ra đây mới là nguyên nhân thật sự gã xuất hiện, còn hỏi về cây bông vải chỉ là tiện đường mà thôi.

Dù sao cây bông vải cũng là thứ không ai cần ở nước K, thổ ty chỉ hơi tò mò. chứ không quan tâm lắm.

Nhưng trên bến tàu đột nhiên có nhiều người Đại Khang như vậy, bên nước K cũng khá lo lắng.

Biết được các thủy thủ chỉ ra ngoài kéo bông vải, không có ý định vào thành, tùy tùng cũng yên tâm hẳn.

Học theo bộ dáng của người Đại Khang chắp tay lại với Mã Văn Húc: “Vậy ta không làm phiền Mã chưởng quầy nữa”.

Vừa định rời đi thì bị Mã Văn Húc gọi lại: “Khoan đã”.

“Mã chưởng quầy còn gì dặn dò à?”


“Hôm qua bọn ta cải trang thành người nước K đến cửa hàng nguyên liệu dầu mua bông, ta không nói gì, họ cũng không biết đã bán bông vải cho ta, các ngươi không làm khó cửa hàng nguyên liệu dầu đấy chứ?”, Mã Văn Húc hỏi.

Có thể đoán ra được từ những lời vừa rồi của tùy tùng, thổ ty đã đoán được nguyên liệu dầu của anh ta từ đâu mà đến.

Các nhân viên hộ tống của đội viễn chinh có thể đánh giết với thổ phỉ, cũng có thể chiến đấu đẫm máu với cấm quân nước K, nhưng họ sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì tổn hại đến dân thường.

Cho dù đối phương là người dân nước K.

Thế nên Mã Văn Húc hơi lo hành vi hôm qua của mình gây rắc rối cho ông chủ cửa hàng.

“Mã chưởng quầy yên tâm, như ngươi đã nói, ngươi và ông chủ cửa hàng nguyên liệu dầu làm ăn chân chính, tại sao chúng ta phải gây phiền toái cho họ?”, tùy tùng vội xua tay.

“Ngươi đừng gạt ta”, Mã Văn Húc nói: “Nếu phát hiện ra cửa hàng nguyên liệu dầu bị ép hại, ta sế tìm thổ ty các ngươi nói lý”.

“Nếu Mã chưởng quầy không tin, lát nữa có thể vào thành với ta”, tùy tùng mặt không đổi sắc nói.

Vừa rồi gã không hề nói dối, từ lời miêu tả của mấy ông chủ cửa hàng, tổ chức tình báo của nước K có thể đoán được người mua bông vải đã hóa trang nên thật sự không hề làm khó những cửa hàng đó.

“Hôm nay khá bận, ta không đi xem, nhưng lần sau sang đây ta sẽ đến đó”, Mã Văn Húc nói.

“Mã chưởng quầy, sau này các ngươi vẫn sẽ đến ư?”, tùy tùng ngạc nhiên hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui