"Yên tâm đi, bọn ta là thương nhân đàng hoàng, không phải cướp!"
Mã Văn Húc thấy thổ ty hơi lo lắng bèn an ủi: "Thật ra khi bọn ta tới nước K, là đã nghĩ kỹ muốn thành lập quan hệ mua bán lâu dài tốt đẹp với phe ngươi, đáng tiếc thổ ty đại nhân ngươi lại không bằng lòng!"
Thổ ty rất muốn phản bác lời của Mã Văn Húc, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, Mã Văn Húc nói cũng không sai.
Sau khi nhóm Lạc Lan tiến vào nước K, quả thực chưa từng làm chuyện gì xấu, mà chỉ kinh doanh như thương nhân bình thường, nếu không phải do hắn có hứng thú với thuyền lầu của thương đội thì đã không có chuyện xảy ra sau đó, nhóm Lạc Lan bây giờ đã có thể đem hàng hóa lên thuyền, sau đó rời khỏi nước Krồi.
Suy nghĩ một chút, thổ ty lại càng hối hận hơn.
Được rồi, sao lại động tới bọn người Đại Khang làm gì chứ!
Lạc Lan và Trịnh Trì Viễn vẫn đang chờ thổ ty trả lời, Mã Văn Húc thấy thổ ty ngẩn ra bèn hỏi tiếp: "Thổ ty đại nhân, phần bồi thường mà thiếu gia của bọn ta vừa nói, lúc nào có thể đưa tới?"
Đây cũng là kỹ xảo đàm phán Mã Văn Húc mới học được từ Lạc Lan.
Anh ta căn bản không hỏi đối phương có ý kiến gì hay không, trực tiếp hỏi lúc nào có thể đưa tới, căn bản không cho thổ ty cơ hội cự tuyệt.
Bản chất của thế giới này luôn là mạnh được yếu thua, chiến tranh tàn khốc, sau chiến tranh thì tình cảnh nước chiến bại sẽ càng tàn khốc hơn, không chỉ đánh thua, còn phải đối mặt với khoản bồi thường chiến tranh khổng lồ.
Khoản bồi thường Lạc Lan yêu cầu đã vô cùng thấp so với chiến tranh bình thường, với năng lực của thổ ty, việc cung cấp những hạt bông và hạt lúa này không hề quá khó khăn, nhưng lúc này hắn lại có vẻ mặt rất khó coi.
Mã Văn Húc thấy vậy, sắc mặt không khỏi lạnh đi: "Thổ ty đại nhân, ngươi sẽ không cứ thế mà cho qua việc thèm muốn thuyền lầu của bọn ta đấy chứ? Ngươi hẳn đã biết, thiếu gia của bọn ta cũng không đòi hỏi nhiều, hy vọng ngươi đừng lãng phí sự kiên nhẫn của thiếu gia bọn ta! Đối với ngươi, chút hạt bông và hạt lúa này cũng đâu phải quá nhiều nhỉ?"
"Bình thường thì không quá nhiều, nhưng bây giờ... Thổ ty khó nói: "Mã chưởng quầy hẳn hiểu rõ nhất, kho lương trong thành sắp bị các ngươi dời đi hết rồi!"
Mã Văn Húc nghe vậy, cũng cười khổ.
Thời gian gần đây, nhóm Lạc Lan đang điên cuồng thu mua lương thực, nước K là một nước nhỏ, vương thành cũng là một thành nhỏ, kích thước còn không to bằng thành Quảng Nguyên.
Một thành thị nhỏ như vậy, kho lương dự trữ cũng có hạn, nhóm Lạc Lan trước kia gần như đã vét sạch các kho lương lớn nhỏ, lúc này mới chưa được bao lâu, các nhà buôn lương thực vẫn chưa kịp bổ sung hàng hóa.
Cuối cùng Mã Văn Húc đã nói tình hình này cho Lạc Lan.
"Vậy ngươi hỏi hản, nếu điều động lương thực từ vùng khác, bao lâu có thể tới!" Lạc Lan hỏi.
"Điều động lương thực, ước chừng nhanh nhất cũng phải mất nửa tháng!" Thổ ty trả lời.
Không phải hắn cố ý từ chối, nếu như có thể, hắn chỉ mong nhóm Lạc Lan lập tức rời khỏi nước K.
Nhưng giao thông của thời đại này lạc hậu, nước K lại có nhiều vùng đồi núi, việc vận chuyển lương thực đúng là khá khó khăn.
Thổ ty chỉ mong nhóm Lạc Lan rời đi, Lạc Lan cũng không muốn tiếp tục ở lại nước K, nơi này dẫu sao cũng là địa bàn của người khác, đợi thêm một ngày là nguy hiểm hơn một ngày.
Cuối cùng Lạc Lan suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nửa tháng quá lâu, chúng ta không chờ được, ngươi bảo hẳn mở quốc khối!
Nơi này dù sao cũng là vương thành nước K, không chỉ có nhà buôn lương thực, còn có quốc khố nước K.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...