Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Lạc Lan hơi không kiên nhẫn nói: "Ngươi có muốn bồi thường hay không nói thẳng ra đi!"

"Nếu như ta không bồi thường thì sao?" thổ ty vẫn muốn tranh giành.

"Ngươi nói xem?" Lạc Lan hỏi.

Sau khi thổ ty nghe Mã Văn Húc dịch xong, lạnh lùng không trả lời.

"Có vẻ như thổ ty đại nhân vẫn chưa hiểu ra, vậy ta nhắc nhở ngươi là được."

Trịnh Trì Viễn lạnh lùng nói: "Bọn ta là thương nhân, đi từ Đại Khang xa xôi đến, kiếm tiền không dễ dàng, nếu ngươi không bồi thường, bọn ta chỉ có thể tự

đi lấy, đến lúc đó có xảy ra chuyện không tốt hay không, thì khó mà nói được!"

"Ngươi uy hiếp ta sao?" thổ ty đột nhiên đứng lên, trừng mắt nhìn Trịnh Trì Viễn.

"Ta đang uy hiếp ngươi đó!" Trịnh Trì Viễn đập bàn: "Ta nói thật với ngươi, nếu hôm nay ngươi không bồi thường, ta sẽ treo ngươi lên cột buồm, sau đó cho. nổ tung cung điện của ngươi, trói vợ con ngươi lên thuyền, để các cô ấy từ từ trả nợt"


"Ngươi dám!"

"Ngươi thử xem ta có dám hay không!"

Trịnh Trì Viễn trợn mắt nhìn chằm chằm vào thổ ty.

Thổ ty nắm chặt nắm đấm, móng tay gần như sắp cắm sâu vào trong da thịt.

Nhưng nửa phút sau, hắn ta vẫn thở dài, thả lỏng bàn tay ra. Từ lúc phi thuyền xuất hiện, bọn họ đã thua hoàn toàn triệt để rồi.

Vừa rồi thổ ty chỉ muốn xem thái độ cương quyết của mình có thể dọa được Trịnh Trì Viễn và Lạc Lan hay không thôi, bây giờ xem ra hắn ta đã thất bại rồi.

Trận chiến vừa rồi có thể thấy được, Trịnh Trì Viễn chắc chắn là một người tàn nhẫn, nếu như mình từ chối, rất có thể anh ta sẽ thực sự giết chết mình, sau đó cướp cung điện của mình, bắt cóc vợ con của mình đi.

Nghĩ đến đây, thổ ty dường như đã già đi mấy tuổi, lại ngồi xuống, ủ rũ cúi đầu hỏi: "Các ngươi muốn bồi thường cái gì? Muốn bao nhiêu?"


"Ba mươi nghìn cân bông, ba trăm nghìn cân lúa giống, đồ giao đến, bọn ta sẽ lập tức rời đi, chuyện này coi như xong!”

"Hạt bông? Hạt lúa giống?" thổ ty không khỏi sửng sốt.

Hắn ta vốn tưởng rằng Lạc Lan sẽ yêu cầu những thứ có giá trị như vàng bạc. trang sức, cũng đã chuẩn bị xong tinh thần sẽ phải mất máu nhiều, thậm chí còn quyết định trả lại tất cả châu Thủy Ngọc mà trước đây đã lừa Mã Văn Húc lấy được, ai ngờ Lạc Lan vậy mà không đòi những thứ này, mà lại đòi hạt bông và lúa giống.

Ba mươi nghìn cân hạt bông, ba trăm nghìn cân lúa giống đối với một người là rất nhiều, nhưng đối với thổ ty mà nói, thật là không đáng nhắc đến.

Đổi thành vàng bạc, cũng không có nhiều, thậm chí không bằng hạt châu Thủy Ngọc đắt nhất được bán đấu giá đi nữa.

Đừng nói là thổ ty, không chỉ người quyền quý và phú thương nước K đều có thể gánh nổi.

Mặc dù Mã Văn Húc có thể nói phương ngữ nước K, nhưng không chuẩn lắm, thổ ty nghỉ ngờ mình nghe nhầm, hoặc là Mã Văn Húc dịch nhầm.

Đợi một lúc, thấy Mã Văn Húc không bổ sung gì thêm, thổ ty không nhịn được hỏi: "Ngoài hạt bông vào lúa giống ra, còn có gì nữa không?"

"Không!"

Mã Văn Húc lắc đầu, cười hỏi: "Có phải là cảm thấy bọn ta đòi ít không?"

"Không, không” thổ ty liên tục xua tay, sợ Mã Văn Húc hối hận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui