Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Đầu năm nay, bất cứ ai dám đi lại bên ngoài, bất kể là nhân viên hộ tống hay. là đội bảo vệ, đều có người hung hấn, cho nên từ góc độ này thổ ty cũng không thể khẳng định đối phương là quân nhân.

Thật ra bản thân hắn ta đã lên thuyền, đối phương có phải là quân nhân hay. không cũng không quan trọng nữa.

Địa vị của thổ ty ngang hàng với hoàng đế nước K, nếu như là trước đây, Lạc Lan thấy thổ ty đối phương, cần phải hành lễ quỳ, thực tế thì Lạc Lan và Mã Văn Húc trước đây đều không dám nghĩ sẽ gặp thổ ty, giống như rất nhiều thương nhân Giang Nam đều không có dũng khí yêu cầu gặp Kim Phi và Cửu công chúa Vậy.

Nhưng hiện tại đã lộ mặt, phe mình đã thắng, Lạc Lan không cần lo lắng về vấn đều lễ nghĩa nữa.

Sau khi vào khoang thuyền, Lạc Lan và Trịnh Trì Viễn khiêm tốn nhường chỗ cho nhau và căn bản không quan tâm đến thổ ty, cuối cùng Mã Văn Húc chỉ chỗ ngồi cho thổ ty.


Chưa bao giờ thổ ty nhận được sự đối đãi như vậy, trong lòng không khỏi có hơi áp bức lăng nhục và tức giận, nhưng hắn ta cũng hiểu được tình thế mạnh hơn người, chỉ có thể nén cơn giận trong lòng lại, lạnh lùng hỏi: "Nghe Mã Văn Húc nói, ngươi muốn nói chuyện với ta, có chuyện gì?"

Lạc Lan nghe Mã Văn Húc phiên dịch xong, bình tĩnh trả lời: 'Cũng không có gì, chỉ là trận đánh hôm nay tiêu tốn của ta rất nhiều vật tư, hy vọng thổ ty đại nhân có thể hoàn trả cho bọn ta một chút!"

Thổ ty nghe không hiểu ngôn ngữ của Đại Khang, vẫn chưa có phản ứng lại, nhưng sau khi Mã Văn Húc là người phiên dịch lại hít thở sâu một hơi như Trịnh Trì Viễn trước đó.

Hắn ta tưởng rằng Lạc Lan bảo thổ ty đến là để thương lượng chuyện tiếp tục mua bán sau này, nhiều nhất là yêu cầu thổ ty đồng ý chuyển số hạt giống còn lại ở bến thuyền lên thuyền, hoàn toàn không ngờ rằng Lạc Lan vậy mà lại yêu cầu thổ ty bồi thường chỉ phí trận chiến.

"Mã đại ca, sững sờ đó làm gì?" Lạc Lan thấy Ma Văn Húc sửng sốt, thúc giục nói: "Không nghe rõ sao?"

"Không phải, không phải." Mã Văn Húc hơi do dự, hỏi: "Phải thực sự nói như: vậy sao?”

"Cứ nói như vậy." Lạc Lan không do dự gật đầu.

"Được rồi." Mã Văn Húc thấy Lạc Lan đã quyết định, nên chỉ có thể dịch lại lời của cô ấy cho thổ ty.

Thổ ty nghe xong, lộ ra vẻ không thể tin được, thậm chí còn nghỉ ngờ rằng mình đã nghe nhầm, lửa giận trong lòng thậm chí còn lấn át cả nỗi sợ hãi: "Các ngươi đã cho nổ thuyền của bọn ta, giết chết nhiều người của bọn ta như vậy, bây giờ vậy mà lại bảo bọn ta bồi thường tiền sao? Các ngươi ức hiếp người quá đáng!"


"Thổ ty đại nhân, xin ngươi hãy làm rõ, nếu như không phải là ngươi có ý đồ tham ô thuyền lầu của bọn ta, giữa bọn ta sẽ không xảy ra xung đột này." Lạc Lan lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thổ ty: "Là ngươi khơi mào chiến tranh trước, đánh thua còn không muốn bồi thường tiền, là cảm thấy bọn ta dễ bị bắt nạt sao?"

Thật ra, Lạc Lan yêu cầu thổ ty bồi thường tiền, không chỉ là vì đã chiến thẳng trận chiến mà còn là vì muốn dạy cho nước K một bài học, để người nước K lần sau khi dùng não sẽ suy nghĩ kỹ hơn.

"Ngươi ngậm máu phun người, ai muốn tham ô thuyền lầu của các ngươi chứ?"

"Thổ ty đại nhân, không muốn tham ô thuyền lầu của bọn ta, vậy tại sao muốn giữ thuyền của bọn ta chứ?"

"Về chuyện này ta đã nói với ngươi ở trên bến thuyền rồi, trước đây có một thôn làng của bọn ta bị cướp biển tấn công, theo xác nhận của ngư dân, thuyền của các ngươi cùng loại với thuyền của cướp biển!" thổ ty đương nhiên không chịu thừa nhận, hơn nữa vẫn giống như trước đây, đổ hết lỗi lên bọn cướp biển.

Đã đến lúc này rồi, thổ ty vẫn vu oan cho thủy quân là cướp biển, Trịnh Trì Viễn tức giận đến mức hét lên: "Con mẹ nó, loại thuyền này là do bọn ta phát minh ra đầu tiên, ngoài bọn ta ra trong thiên hạ này ngươi có thể tìm được cái thứ hai, ta sẽ nuốt sống nó!"


Thổ ty nhìn ra được Trịnh Trì Viễn đang khá tức giận, cộng thêm hắn ta có tật giật mình, khí thế không khỏi yếu đi: "Nếu là như vậy, đó cũng chỉ là một hiểu nhầm, các ngươi phối hợp với bến thuyền tiến hành điều tra, làm rõ hiểu nhầm không phải là được rồi sao?"

"Thổ ty đại nhân, ngươi thực sự cho rằng bọn ta là kẻ ngốc sao?"

Lạc Lan cười chế giễu nói: "Nếu không phải là bọn ta đã thắng, sợ rằng bây giờ bọn ta đã bị coi là cướp biển, nhốt vào đại lao rồi?"

"Làm sao có thể chứ..." Thổ ty còn muốn ngụy biện, nhưng bị Lạc Lan trực tiếp ngắt lời.

"Thổ ty đại nhân, sự thật như thế nào mọi người đều biết rõ, ai cũng không thể giả vờ hồ đồ được!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui