“Ngài thổ ty, bây giờ phải xử lý thế nào, chờ đoàn thương nhân của Đại Khang phái người tới đàm phán?” Một quan viên khác hỏi.
“Chỉ là mấy tên thương nhân, không đủ tư cách để gặp ta!”
Thổ ty khinh thường: “Vừa rồi ta đã cho bọn chúng một cơ hội, nhưng chúng lại không biết quý trọng! Truyền lệnh cho thủy quân, yêu cầu tiêu diệt con thuyền lớn kia, nếu người Đại Khang vẫn không chịu đầu hàng, một nén nhang diệt một chiếc!”
Đội viễn chinh đã giết hơn hai mươi cận vệ của hắn, không ít quan viên và dân đều đã thấy, tuy rằng hắn cũng ngấp nghé chiếc thuyền lầu kia, nhưng cũng
phải xem xét độ ảnh hưởng của chuyện này.
Nếu thái độ của hắn không cứng rắn, rất có thể sẽ làm mất uy tín của chính mình.
Trên mặt biển có mấy con thuyền lầu, mất một hai chiếc, hắn chấp nhận được.
“Rõ!” Một cận vệ đáp lại, đi truyền lệnh cho thủy quân. Thổ ty lại hỏi: “Cấm quân đã tới đâu rồi?”
“Đã qua rừng trúc, lát nữa sẽ tới!” Một cận vệ khác trả lời.
“Phái người báo cho Nguyễn Chí Kiệt, người Đại Khang nào ra tay trên bến tàu đều giết hết, không tha cho một kẻ nào!” Thổ ty nghiến răng nói.
“Rõ!” Cận vệ kia cũng rời đi, cả người đằng đằng sát khí. Trên thuyền lầu, Mã Văn Húc leo lên boong thuyền bằng thang dây.
Lạc Lan nhanh chóng tiến lại chỗ anh ta: “Mã đại ca, Trần Chí Cường tới làm gì vậy?”
ến khuyên chúng ta đầu hàng.” Mã Văn Húc kể lại mục đích của Trần Chí Cường: “Ta nói chuyện này quá lớn, nên muốn quay về xin chỉ thị của cô, tạm thời kéo dài thêm chút thời gian!”
“Mã đại ca, huynh làm đúng lắm!” Lạc Lan khen ngợi: “Đợi lát nữa ta lại câu thêm chút thời gian, chờ ca-nô của chúng ta tới nữa là được!”
“Khi nào ca-nô tới?” Mã Văn Húc hỏi.
“Sắp rồi!" Trịnh Trì Viễn đáp, rồi cầm cái kính viễn vọng lên nhìn ra biển. Nhưng trên mặt biển trống không, chẳng có gì.
Anh ta lại nhìn lên bầu trời, cũng không thấy chiếc phi thuyền nào.
“Tốc độ của ca-nô nhanh lắm, chắc chắn sẽ tới kịp!” Lạc Lan an ủi Trịnh Trì Viễn, cũng an ủi chính mình.
Đáng tiếc, trời không chiều lòng người, Lạc Lan vừa dứt lời, chợt có tiếng trống nặng nề vang lên phía trên bờ.
Mọi người quay đầu lại thì thấy trên bờ có người đang vẫy cờ.
Trước đó thủy quân của nước K đã đốt hỏa tiễn, tuy rằng mũi tên đã nhắm vào thuyền lầu, nhưng vẫn chưa ai kéo cung, mãi cho đến khi thấy cờ lệnh, tất cả mới duỗi tay giương cung ra.
Chỉ cần họ buông tay, mũi tên sẽ lập tức bay về phía thuyền lầu!
“Bọn họ muốn làm gì vậy?” Mã Văn Húc hỏi.
“Còn phải hỏi à, họ muốn tấn cống đấy!” Trịnh Trì Viễn đáp.
“Ta đã nói với Trần Chí Cường rằng muốn về xin chỉ thị của thiếu gia mà, sao mà họ lại tự nhiên tấn công chúng †a?”
“Nếu ngươi là thổ ty của nước K, ngươi có muốn nói chuyện với đám thương nhân đã giết cận vệ của mình không?” Trần Chí Cường hỏi.
“Ta..” Mã Văn Húc bị hỏi ngược lại.
Cũng đúng, nếu anh ta là thổ ty của nước K, chắc chắn không chuyện đàm phán với đám người đã giết cận vệ của mình.
Lạc Lan nhìn sang Trịnh Trì Viễn, lạnh lùng nói: “Nếu vậy thì chúng ta ra tay trước, giết hết cung thủ của bọn họ!”
Trịnh Trì Viễn nghe thấy vậy, trong mắt cũng lộ ra vẻ tàn nhẫn, anh ta lập tức quay sang hô lên về phía con thuyền lầu đang bị nhắm tới: “Giết!”
Trên thuyền lầu, các cung thủ tốt nhất trong binh lính thủy quân cũng đã nhằm vào quân địch, nhận được lệnh của Trịnh Trì Viễn, lập tức thả tay ra, bắt đầu cuộc chiến!
Thủy quân của nước K thấy các binh lính thủy quân của Đông Hải đã chủ động tấn công, cũng không chờ lệnh nữa, buông dây cung ra!
Ngay sau đó, có mấy binh lính thủy quân của nước K bị trúng tên đã rơi xuống nước, còn những cung thủ tốt của thủy quân nước K bắn ra những mũi tên lửa đáp được xuống thuyền lầu.
Thứ màu đen quấn quanh mũi tên phát nổ, nơi có mũi tên rơi xuống sẽ có một ngọn lửa ở đó.
Trong chốc lát, các ngọn lửa nhỏ rải rác khắp nơi. Có một mũi tên lửa bản trúng tấm bạt, rồi đốt cháy nó. “Cung thủ tiếp tục tấn công, những người còn lại dập lửa!”
Thuyền trưởng của chiếc thuyền lầu này lo lắng hô lên!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...