Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Lúc này, lối vào trên mặt đất của bến tàu đã bị bọn Lão Uông khống chế, nhìn thấy người phụ trách bến tàu đến gần, Lão Uông dùng tay ra hiệu với vẻ mặt lạnh lùng.
Một thành viên của đội viễn chinh đứng ra, quát về phía người phụ trách bến tàu: "Đứng lại!"
Người phụ trách bến tàu chỉ là một quan văn, đối mặt với đội viễn chinh như ác quỷ và quái vật, bắp chân đều hơi run lên, hận không thể quay đầu bỏ chạy.
Nhưng thổ ty đang đứng nhìn ở trên sườn núi đối diện đây, cho dù trong lòng của người phụ trách bến tàu có sợ hãi đến đâu đi chăng nữa thì cũng không dám lùi bước, chỉ có thể tiếp tục kiên trì đi về phía trước, vừa đi vừa quay đầu lại nói gì đó với người ở bên cạnh.
Người kia ở phía sau nghe xong thì dùng tiếng của Đại Khang không lưu loát để hét về phía bọn Lão Uông: "Gọi người quản lý của nhóm các ngươi lên đây!"
Lão Uông đang định nói chuyện thì chợt nghe thấy một trận tiếng bước chân truyền đến từ phía sau.
Mã Văn Húc đã bước tới, liếc mắt nhìn người phụ trách bến tàu một cái với vẻ lạnh lùng, dùng ngôn ngữ của nước K để nói: "Trần Chí Cường, cuối cùng thì ngươi cũng chịu lộ mặt, ta còn tưởng rằng ngươi vẫn muốn làm một con rùa rút đầu chứ!"
Người phụ trách bến tàu nghe thấy vậy thì trong mắt không nhịn được hiện lên một tia giận dữ.
Lúc trước, khi Mã Văn Húc tìm ông ta để uống rượu luôn tỏ ra dáng vẻ kính cần lễ phép, nhưng bây giờ lại dám gọi tên của ông ta, mắng ông ta ngay trước mặt.
Nhưng thổ ty ở phía sau quan sát, Lão Uông ở bên cạnh Mã Văn Húc vẫn còn dáng vẻ muốn giết người, người phụ trách bị mắng cũng không dám cãi lại.
Vừa rồi ở lầu hai, chính mắt ông ta đã chứng kiến trận chiến trên bến tàu.
Những người buôn bán của Đại Khang này rõ ràng là đã muốn liều mạng, ngay cả thủ lĩnh cận vệ ở bên cạnh thổ ty cũng dám giết, chứ đừng nói đến chuyện ông ta chỉ là một người phụ trách bến tàu.
Là một cựu binh, Mã Văn Húc cũng nhận ra tình hình trên mặt biển rất bất lợi cho bên mình, cho nên cũng không dám kích thích Trần Chí Cường quá mức, sau khi mắng xong thì lại hỏi: “Nói đi, tìm ta làm gì?"
"Ta không tìm ngươi, người mà ta đang tìm chính là thiếu gia của nhà ngươi!" Trần Chí Cường trả lời.
Mặc dù thời gian gần đây đều là Mã Văn Húc đi khắp nơi để mời khách ăn cơm, nhưng Trần Chí Cường biết rất rõ rằng đương gia thực sự trong đội buôn của Đại Khang không phải là Mã Văn Húc, mà là thiếu gia hiếm khi xuất hiện kia.
Người quản lý mà ông ta nói, cũng là chỉ Lạc Lan, Mã Văn Húc chẳng qua chỉ là một con rối mà thôi.
"Thiếu gia của chúng ta khá bận rộn, nếu ngươi có chuyện gì thì cứ nói với ta đi!" Mã Văn Húc nói.
"Chuyện này ngươi không thể gánh vác được!"
"Ngươi cứ nói trước một chút xem là chuyện gì, rồi hãy nói xem ta có thể làm đương gia hay không!" Mã Văn Húc nói.
Trần Chí Cường do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Thổ ty đại nhân của chúng ta đã nói, nếu bây giờ các ngươi khoanh tay chịu trói thì ngài ấy có thể tha cho các ngươi một con đường sống! Nếu không..."
"Nếu không thì sao?" Mã Văn Húc trực tiếp ngắt lời của đối phương: "Thổ ty của các ngươi cho rằng chúng ta là kẻ ngốc à?”
Hoán đổi vị trí để tự hỏi một chút, nếu bản thân là thổ ty của nước K, thủ lĩnh cận vệ của mình và hơn hai mươi cận vệ bị quân địch giết chết trên địa bàn của mình, mình có bỏ qua cho quân địch không?
Căn bản là không thể!
Nếu không phải là thổ ty có âm mưu với thuyền lầu, lo lắng đội viễn chinh sẽ lựa chọn cục diện chắc chắn phải cùng nhau đi chết, đốt thuyền lầu thì chỉ sợ đã phái người đến tấn công bằng sức mạnh từ lâu rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...