Lạc Lan lắc đầu và nói: “Hơn nữa nếu bị đối phương theo dõi, đối phương tính ra được rằng chúng ta có thể chất hàng lên xong vào buổi trưa thì có lẽ đêm qua thổ ty đã đi gấp suốt đêm để trở về!"
"Vậy bây giờ phải làm sao?" Mã Văn Húc sốt ruột hỏi.
“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, cứ xem đối phương nói gì trước đã." Lạc Lan nheo mắt nhìn về phía sườn núi ở phía đối diện: "Bảo công nhân tiếp tục làm việc, chúng ta hãy đợi xem!"
"Đợi cái gì?" Mã Văn Húc hỏi với vẻ buồn bực. "Chờ đối phương gọi chúng ta!" Lạc Lan đáp.
Lạc Lan đoán không sai, sở dĩ thổ ty của nước K về sớm chính là vì bộ phận tình báo của nước K phát hiện có chuyện khác thường ở bến tàu, phái người đi thông báo cho thổ ty.
Thông thường, thổ ty sẽ phải ở lại trong núi thêm một buổi sáng nữa, đến giữa trưa mới bắt đầu lên đường trở về, nhưng khi biết rằng nhóm người Lạc Lan đột nhiên tăng tốc độ chất hàng thì thổ ty lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn, cho nên sáng sớm sau khi thức dậy đã bắt đầu chạy về.
Thật ra đây không phải lần đầu tiên thổ ty phái bộ phận tình báo đi điều tra đám người Lạc Lan, mà là vào lúc mới vừa bắt đầu buổi đấu giá đã phái người theo dõi đội viễn chỉnh.
Sau đó, sau khi điều tra, phát hiện ra rằng đám người Lạc Lan chỉ mua một số hạt bông và hạt lúa, cũng không phải những vật tư nhạy cảm khác, nên thổ ty cũng không để ý lắm.
Mặc dù đã cắt đứt quan hệ ngoại giao với Đại Khang được vài năm rồi, nhưng hàng năm thỉnh thoảng vẫn có người buôn bán và người tị nạn chạy trốn đến nước K, với tư cách là hoàng đế của đất nước K, cũng biết về tình hình ở Đại Khang, biết rằng mấy năm gần đây, Đại Khang rất thiếu lương thực.
Lúc lương thực khan hiếm, giá lương thực đương nhiên tăng cao, đám Lạc Lan đến nước K mua lương thực cũng là chuyện bình thường.
Khí hậu của nước K ẩm ướt, thích hợp cho cây lương thực phát triển, hơn nữa mấy năm nay ở nước K chưa từng xảy ra chiến tranh, lương thực dự trữ rất đầy đủ, mua một phần cho người buôn bán của Đại Khang cũng không sao.
Trên đường về, thổ ty vẫn còn đang suy nghĩ, có thể đám Lạc Lan chỉ bị dọa sợ vì trước đó lương thực của họ đã bị giữ lại, cho nên muốn nhân lúc mình không ở đó mà trốn thoát.
Nếu sau khi trở về, xác nhận đối phương không có vấn đề gì lớn, cười nhạo đối phương mấy câu là lòng dạ tiểu nhân, rồi không tính toán nữa.
Dù sao đồ sắt và đồ sứ của Đại Khang vẫn rất nổi tiếng, thổ ty cũng muốn duy trì hoạt động buôn bán với Trung Nguyên, dùng lượng lương thực dư thừa của nước K để trao đổi những thứ này với những người buôn bán của Đại Khang.
Nhưng sau khi thổ ty nhìn thấy thuyền lầu đậu ở bến cảng thì hắn hối hận rồi.
Nước K quá nhỏ, nền công nghiệp càng lạc hậu hơn Đại Khang, căn bản không thể tạo ra thuyền lớn được, ngay từ cái nhìn đầu tiên, thổ ty đã bị thuyền lầu hấp dẫn, không nhịn mà được nổi lòng tham.
Hắn vốn tưởng rằng sau khi hắn đến đây, những người buôn bán của Đại Khang sẽ lập tức đến đây để chào hỏi, nhưng đối phương lại giống như không nhìn thấy hắn, căn bản không có ý định tới đây, ngay cả công nhân chất hàng lên thuyền cũng không dừng lại.
Điều này khiến cho thổ ty càng nổi lòng tham, còn hơi tức giận, cảm thấy người buôn bán của Đại Khang không có quan niệm trên dưới, vô thức muốn phái người gọi Mã Văn Húc lên để mắng một chút.
Nhưng phái người đi gọi Mã Văn Húc, không phải là hắn chủ động rồi à? Điều này cũng quá hạ thấp giá trị con người của hắn rồi!
Thế là thổ ty phái người gọi quan viên dưới trướng đến và tổ chức một cuộc họp nhỏ.
Một lúc sau, mấy quan viên rời đi, một vị tướng quân mặc áo giáp dẫn binh lính đi thẳng đến bến tàu.
Sau khi đến bến tàu, vị tướng quân này đi đến bãi đất trống và quát to: 'Ai là chỉ huy?"
Lạc Lan không hiểu ngôn ngữ của nước K, cứ đứng im, Mã Văn Húc vội vàng chạy tới: "Vị quân gia này, ta là Mã Văn Húc, người phụ trách của đội buôn, chuyện gì vậy?"
"Ngươi là Mã Văn Húc à?"
Tướng quân liếc mắt nhìn Mã Văn Húc một cái: "Đừng chất lên nữa, dừng lại đi"
"Quân gia, sao lại thế!" Mã Văn Húc nhanh chóng lấy giấy thông hành ra và giơ lên trước mặt tướng quân: "Chúng ta có giấy thông hành do chính thổ ty đại nhân đích thân ký tên và đóng dấu..."
Nhưng vị tướng quân này hoàn toàn không thèm nhìn giấy thông hành, vẻ mặt sốt ruột phất tay ra sau lưng.
Binh lính đi theo hắn lập tức tản ra, xua đuổi công nhân một cách thô bạo.
Mặc dù những người công nhân đều thèm muốn mức lương cao mà Mã Văn Húc đưa ra, nhưng họ càng sợ quân lính hơn.
Dưới sự xua đuổi của binh lính, những công nhân lập tức giải tán mà không dám đòi tiền công.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...