Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Lão Vương giải thích: “Lạc Lan cô nương nói đây chỉ là mẻ đầu tiên, khi nào về nhiều hơn, cô ấy có thể quay lại lấy mẻ khác.”
"Tại sao không thu thập nhiều hơn trong một lần?" Trịnh Trì Viễn cau mày.
Lão Uông giải thích: “Đó là vì bọn ta lo lắng bị người dân địa phương chú ý.
"Lạc Lan cô nương nói ba hoặc bốn cân hạt bông là đủ cho một mẫu đất. Những hạt giống này có thể trồng được vài trăm mẫu. Gửi chúng lên thuyền trước sẽ an toàn hơn."
“Được rồi; Trịnh Trì Viễn thở dài, ra lệnh cho lính thủy quân mang hạt bông vào khoang thuyền.
Ba hoặc bốn ngày sau, Lan Lan sẽ thông báo cho thủy quân vận chuyển hạt giống.
Để tránh lãng phí tài nguyên, trong những chuyến hàng tiếp theo, ngoài hạt bông, hàng nghìn cân gạo giống cũng được đưa vào.
Gạo là thực phẩm, có sẵn ở bất kỳ cửa hàng ngũ cốc nào, khiến việc mua hàng trở nên đơn giản hơn.
Vì vậy, thủy quân Đông Hải hùng mạnh đã biến thành những kẻ buôn lậu ban đêm.
Mặc dù phương pháp vận chuyển này không nhanh nhưng nó nhanh hơn nhiều so với những chuyến thám hiểm mà hạt giống được vận chuyển bằng tay trước đó.
Trong vòng chưa đầy một tháng, Lạc Lan đã gửi hơn bảy hoặc tám nghìn cân hạt bông và hàng chục nghìn cân gạo lên thuyền.
Lạc Lan và Trịnh Trì Viễn đều thở phào nhẹ nhõm.
Với những hạt giống này làm nền tảng, cho dù cuối cùng họ không thể lấy được hạt giống từ nhà kho thì chuyến đi của họ cũng sẽ không vô ích.
Lạc Lan thậm chí còn hối hận vì hồi trước đã mua quá nhiều.
Biết buôn lậu thuận lợi như vậy, lẽ ra trước đây không nên cho mướn kho hàng làm gì.
Thay vào đó có thể trực tiếp mua hạt bông và hạt gạo từ các cửa hàng ngũ cốc và nhanh chóng gửi chúng lên thuyền là được.
Vào thời điểm đó sẽ không thu hút sự chú ý của các quan chức địa phương và hạt giống trong vựa sẽ rất dồi dào. Với nhiều thời gian như vậy, có lẽ bây giờ họ
đã lấp đầy tất cả các thuyền của hạm đội.
Tuy nhiên, trên đời chẳng có thuốc hối hận, và nếu họ thực sự làm vậy thì có thể sẽ bị chính quyền địa phương chú ý.
Cho nên Lạc Lan chỉ thở dài, cũng không quá vướng mắc chuyện này.
Sau khoảng thời gian bận rộn này, Mã Văn Húc cuối cùng cũng có một bước. đột phá.
Những ngày gần đây, Mã Văn Húc ngày nào cũng giao lưu, thậm chí còn học. cả tiếng nước K nên giao tiếp đơn giản hàng ngày không cần người phiên dịch nữa.
Sau khi tiêu tốn rất nhiều tiền, cuối cùng anh ta cũng tạo được bước đột phá với Hà Văn Long.
Theo lời giới thiệu của Hà Văn Long, Mã Văn Húc đã gặp thổ ty nước K.
Mã Văn Húc đầu tiên khen ngợi tâng bốc một phen, sau đó bắt đầu nước mắt nước mũi tèm nhem khóc lóc kể lể, cầu xin thổ ty nước K tha cho họ.
Là một nước chư hầu trước đây của triều đại Trung Nguyên, vị thổ ty rất hài lòng với những lời xu nịnh của Mã Văn Húc nên không khỏi có chút lâng lâng, cộng thêm màn biểu diễn của Mã Văn Húc rất vừa ý nên thái độ cuối cùng cũng dịu đi, ám chỉ rằng Mã Văn Húc nên nộp phạt.
Mã Văn Húc hiểu ngay rằng cái gọi là tiền phạt này chỉ là thủ đoạn tống tiền của thổ ty. Nếu anh ta có thể làm hài lòng thổ ty với những gì anh ta đưa ra, có lế họ có thể vào được kho thóc.
Sau khi rời khỏi nơi ở của thổ ty, Mã Văn Húc lập tức quay lại thương lượng với Lạc Lan.
Lạc Lan không dám bất cẩn, gọi Lão Uông và Trịnh Trì Viễn tới, mấy người bàn bạc hồi lâu, cuối cùng quyết định Mã Văn Húc sẽ lấy một túi nhỏ thủy tỉnh và bạc, cùng một rương vàng nhỏ, đi tìm thổ ty nước K một lần nữa.
Trong túi viên châu Thủy Ngọc có hai viên tương đối lớn, chất lượng tốt hơn, còn lại có chất lượng kém và kích thước nhỏ hơn.
Vì vậy, thổ ty đã tin lời Mã Văn Húc, cho rằng đây là hàng tích trữ cuối cùng của đội thám hiểm, đồng ý ký giấy thông hành vì tin rằng việc tống tiền thêm sẽ không moi thêm được gì nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...