Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Khu vực nước K ấm áp và ẩm ướt, lượng mưa dồi dào, thực vật phong phú, rất nhiều dòng sông lớn nhỏ.
Cận vệ chèo thuyền dọc theo bờ biển mấy km, sau đó đậu thuyền dưới bụi cây chuối tây.
Nhìn từ xa, ở đây trông giống như một vườn chuối, nhưng khi cận vệ dùng mái chèo rẽ lá chuối ra và chèo thuyền đi đến phía trước một đoạn, Trịnh Trì Viễn mới phát hiện phía sau có một cái động tiên.
Phía sau lá chuối là một mặt nước trống trãi, dù diện tích không lớn, nhưng thực vật xung quanh rậm rạp, từ bên ngoài khó có thể tìm được nơi này, hơn nữa cách nơi ở của nhóm người Lạc Lan cũng không xa, rất thích hợp để giấu ca-nô.
“Sao ngươi phát hiện ra nơi này vậy?”
Trịnh Trì Viễn nhìn tên cận vệ.
“Mỗi lần vào bờ đều phải cẩn thận, ta đã nghĩ xem có thể tìm được một nơi nào để giấu thuyền không, vì vậy mỗi lần đến đây ta đều chú ý đến bờ, có một li có gió lớn thổi bay những tàu lá chuối, nên ta đã nhìn thấy nơi này!” Cận vệ giải thích.
“Làm tốt lắm, quay về sẽ thưởng cho ngươi!" Trịnh Trì Viễn vỗ vai tên cận vệ.
Những cận vệ khác thấy đồng nghiệp lập công, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
Trịnh Trì Viễn đích thân ghi công, chắc chắn phần thưởng sẽ không ít, hơn nữa sau này nếu có cơ hội thăng tiến, chắc chắn Trịnh Trì Viễn sẽ cất nhắc tên cận vệ này.
“Tiên sinh đã từng nói, cơ hội sẽ luôn dành cho những người có chuẩn bị, không chỉ khi đánh trận mới có thể lập công, bình thường chú ý nhiều hơn cũng sẽ có cơ hội lập công!”
Trịnh Trì Viễn đã nhân cơ hội này đã truyền cảm hứng cho mấy tên cận vệ.
“Vâng.”
Dù có muốn hay không thì nhóm cận vệ vẫn phải hài lòng với sự truyền cảm hứng này.
Phía Trịnh Trì Viễn bận rộn, phía Lạc Lan cũng không rảnh rỗi. Sau khi tiễn Trịnh Trì Viễn đi, Lạc Lan đã bắt đầu hóa trang trước gương.
Sau khi trợ thủ nhìn thấy đã nhanh chóng đến giúp.
Hai người bận rộn hơn nửa tiếng đồng hồ, trợ thủ giúp Lạc Lan cài cúc áo phía sau, sau đó lùi ra sau hai bước, nhìn từ trên xuống dưới.
Lạc Lan dang hai cánh tay ra hỏi: “Không có vấn đề gì chứ?”
“Không có vấn đề gì.”
Trợ thủ giơ ngón tay cái lên khen: “Không giấu giếm gì, nếu chưởng quầy thật sự là con trai, chắc chắn ta sẽ bị cô mê hoặc!”
“Ngươi nói nhảm quá!”
Lạc Lan nhặt cái quạt trên bàn lên, gõ vào đầu trợ thủ, sau đó mở cửa ra, dẫn trợ thủ ra ngoài.
Hai người vừa ra khỏi cửa, vừa hay gặp nhân viên hộ tống đi tuần tra ngang qua.
“Lạc Lan cô nương, Vi Vi cô nương!” Nhân viên hộ tống đi phía trước cười rồi chào hai người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...