Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

“Ta còn hai lượng bạc, lát nữa sẽ sắp

“Được” Trịnh Trì Viễn nói: “Lát nữa ta sẽ bảo Tiểu Chu quay về đội thuyền chiến, cử thêm ca-nô đến đây!”

“Không cần gấp.” Lạc Lan nói: “Một hai chiếc ca-nô sẽ không thu hút ánh nhìn nhưng nếu quá nhiều, bị người khác phát hiện cũng phiền phức, dù sao tốc độ của ca-nô cũng nhanh, cứ mua hạt bông vận chuyển đến bờ biển rồi sau đó ngài phái ca-nô đến, chúng ta chuyển lên ca-nô rồi đi, như vậy sẽ an toàn hơn!”

“Chẳng trách lúc đầu thương hội Kim Xuyên có thể nhanh chóng mở ra cục. diện ở kinh thành, cô nương suy nghĩ rất thấu đáo!” Trịnh Trì Viễn khen ngợi.

Ở thời đại phong kiến, địa vị của thương nhân thấp kém, vừa nhận được thư của Kim Phi gửi đến, thấy Kim Phi bảo anh ta nghe theo sắp xếp của một chưởng quầy của thương hội, trong lòng Trịnh Trì Viễn không vui, nhưng khi tiếp xúc nhiều với Lạc Lan, thấy Lạc Lan không có vẻ bề ngoài như con buôn mà ngược lại, hành động rất khiêm tốn, làm việc rất chu đáo cẩn thận.

“Trịnh tướng quân quá khen rồi.” Lạc Lan khiêm tốn hành lễ: “Mấy ngày gần đây còn phải nhờ Trịnh tướng quân phái người chú ý đến bờ biển, bọn ta chuẩn bị xong sẽ tuyền tin cho ngài.”

“Không cần phiền phức vậy đâu, ta đã phát hiện được một nơi ẩn náu thích hợp, ta quay về sẽ sắp xếp hai chiếc ca-nô núp bên đó, rồi lại sắp xếp huynh đệ đợi ở đó, mọi người chuẩn bị xong cứ bảo hắn quay về thông báo là được.”

“Vậy thì tốt quá rồi!” Lạc Lan vui vẻ gật đầu.


Dù mỗi lần họ thả khỏi tín hiệu cho thủy quân đều sẽ cố gắng tìm một nơi ít người, nhưng thủy quân có thể nhìn thấy khói tín hiệu thì người nước K cũng có thể nhìn thấy.

Một hai lần còn được, có thể người địa phương sẽ nghĩ rằng ở nơi nào đó có cháy, nhưng nếu quá thường xuyên lỡ như bị người khác phát hiện thì rất phiền phức.

Nếu Trịnh Trì Viễn có thể để một người liên lạc ở bên này, vậy thì tiện hơn nhiều rồi.

“Lạc Lan cô nương còn có chuyện gì nữa không?”

Trịnh Trì Viễn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ: “Nếu không có chuyện gì khác, vậy ta đi trước đây!”

“Trời cũng sắp tối rồi, hay là Trịnh tướng quân ở lại đây một đêm rồi đi sau?” Lạc Lan mời ở lại.

“Không cần đâu.”


Trịnh Trì Viễn xua tay: “Trước khi ta đến đây đã nói hôm ngày sẽ về, nếu bây giờ không quay về, các huynh đệ sẽ lo lắng!”

“Nếu đã như vậy thì ta không ép tướng quân nữa!”

Lạc Lan đứng dậy, tiễn Trịnh Trì Viễn từ cửa sau.

Trịnh Trì Viễn để lại một cận vệ làm người liên lạc, sau đó dẫn những cận vệ còn lại đi theo lộ trình ban đầu quay trở lại ca-nô, nói với cận vệ ở lại canh giữ: “Lần trước ngươi phát hiện một nơi tốt có thể ẩn náu, cách đây xa không?”

“Không xa lắm, cũng chỉ sáu bảy km.” Cận vệ trả lời.

“Đi, qua đó xem xem!”

“Bây giờ sao?” Cận vệ vô thức nhìn mặt trời.

Dù sáu bảy km không phải là xa, nhưng ở bờ biển không thể sử dụng máy hơi nước, chèo thuyền qua đó rất lâu, đợi đến khi chèo qua đó rồi lại quay về, chắc chắn trời cũng đã tối rồi.

Nhưng Trịnh Trì Viễn lại gật đầu nói: “Đúng, bây giờ!”

Thủy quân Đông Hải do một tay Trịnh Trì Viễn lập nên, địa vị của anh ta ở trong thủy quân cũng giống như địa vị của Kim Phi trong tiêu cục Trấn Viễn, cho. dù trong lòng cận vệ nghi ngờ nhưng Trịnh Trì Viễn đã hạ lệnh thì hắn cũng không dám chất vấn, mà cầm mái chèo chèo thuyền ra khỏi phía sau tảng đá cùng những người khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui