Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Đầu tiên Điền tiên sinh nói một câu khiêm tốn, rồi mới n định đó của cô nương Lạc Lan là đúng, tiên sinh ngài phái đội viễn chinh đi nước K, chính là vì thu mua hạt giống, mà không phải là đi đánh giặc, cho nên có thể không có xung đột với dân bản xứ là tốt nhất, ít nhất là trước khi lương thực lên được thuyền, không nên xung đột với bọn họ, tất thảy đều lấy mục tiêu chính là lấy lương thực về, sau khi cho lương thực lên thuyền, ta lại tìm tên thổ ty gì đó kia cũng không muộn!”

“Tiên sinh nghĩ giống ta rồi, ta cũng đang suy nghĩ như vậy đó!

Kim Phi gật đầu rồi hỏi: “Vậy, Điền tiên sinh cảm thấy, phải làm thế nào mới có thể vận chuyển lương thực lên thuyền bây giờ?”

“Đối phương đã theo dõi kho lương thực, cả hai cách lén lút hay mạnh bạo đều không được...” Điền tiên sinh thở dài: “Vì thế, tạm thời đành phải đáp ứng yêu cầu của đối phương thôi.”

“Nhưng mà vừa rồi tiên sinh cũng nói, lỡ đâu đối phương lại có lòng tham không đáy thì sao?” Lưu Thiết hỏi.


“Cho nên chúng ta không thể đáp ứng quá nhanh, cần phải cò kè mặc cả với chúng đã.”

Điền tiên sinh nói: “Đối phương thích thủy tinh đúng không, vậy thì cho chúng một lô sang đó, nhưng mà châu Thủy Ngọc gửi sang đó không được nhiều, hơn nữa cần phải có chất lượng tốt, xấu khác nhau.”

“Tiên sinh vui lòng nói rõ hơn đi” Kim Phi ngồi thẳng lưng.

“Nếu chúng ta đáp ứng nhanh chóng, đối phương sẽ biết đây chưa phải là giới hạn của chúng ta, cho nên chúng sẽ tiếp tục đòi hỏi, cho nên ta cần phải cò kè mặc cả với chúng trước, trước tiên mang sang một vài châu Thủy Ngọc có tì vết cho chúng sau đó mới đem hàng chất lượng tốt, tinh khiết cao hơn để đưa cho. đối phương, lúc này mới làm chúng tin rằng đây là số hàng hóa cuối cùng của cô nương Lạc Lan, như vậy đối phương mới có thể tha cho chúng ta đi.” Điền tiên sinh giải thích.

“Có lý” Kim Phi gật đầu. Sau đó, Kim Phi và Điền tiên sinh tiếp tục thảo luận, căn cứ vào những tình huống có thể xảy ra mà định ra vài phương án khác nhau, viết trong thư giao cho Mã Văn Húc.

Hôm sau vẫn có tuyết rơi lớn, nhưng Mã Văn Húc vẫn vội vàng mang thư Kim Phi khởi hành từ sớm.

“Tiên sinh, ngài nói cô nương Lạc Lan có thể thuận lợi mang hạt giống về không?” Lưu Thiết nhìn phi thuyền càng lúc càng khuất trong gió tuyết, lo lắng hỏi.

“Chắc chắn phải mang về được!” Kim Phi không hề do dự nói: Lạc Lan không mang về được, thì làm Trịnh Trì Viễn mang về!”

“Chỉ mong thổ ty nước K không tự tìm đường chết!” Lưu Thiết lẩm bẩm tự nói.


Anh ta có thể thấy Kim Phi khát vọng lúa nước L và hạt giống cây bông, bắt buộc phải có chúng, thổ ty nước K nếu thành thật nhận lấy châu Thủy Ngọc thì Ọ sẽ êm xuôi, còn nếu đối phương thật sự tham lam không đáy, thì chắc. chắn Kim Phi sẽ không từ bỏ ý đồ.

Thời tiết ở thành Du Quan đang giá rét lạnh lẽo, tuyết đọng đầy trên mái hiên, ở nước K xa xôi lại đang nóng rực, từng luồng không khí nóng ập vào mặt, nhân viên hộ tống trong đội viễn chỉnh khi huấn luyện đều để lộ cánh tay, Lão Uông đi một vòng quanh sân đã nóng đến mức đổ mồ hôi đầy đầu.

Anh ta múc một chậu nước lạnh để rửa mặt, rồi mang đang vào tiền viện.

Dưới rừng trúc trong tiền viện, Lạc Lan đang uống trà trong bóng râm của cái đình nho nhỏ, cô ấy nhìn thấy Lão Uông đến thì cười, rót một chén trà cho Lão Uông: “Lão Uông đại ca, uống trà đi!”

“Bà cô tổ của ta ơi, đã đến lúc nào rồi, sao cô còn có tâm trí nào mà uống trà vậy!”

Lão Uông đặt mông ngồi xuống vị trí đối diện Lạc Lan: “Lương thực của chúng ta đã bị kiềm giữ hơn nửa tháng nay, chẳng lế cô không hề có chút sốt ruột nào. sao?”


“Đương nhiên là ta sốt ruột chứ, nhưng mà Mã đại ca trở về xin chỉ thị của tiên sinh còn chưa về đây, ta lại sốt ruột hơn nữa thì cũng có làm gì được đâu?”

Lạc Lan đẩy chén trà đến trước mặt Lão Uông: “Lão Uông đại ca, càng là vào. những lúc như thế này, mình càng cần vững tâm hơn! Uống trà đi!”

Lão Uông bưng chén lên uống một hơi cạn sạch, rồi anh ta tự rót cho mình một chén: “Lão Mã đã về đấy hơn nửa tháng rồi, không biết đến khi nào mới về đến đây!

“Dù sao nước K xa Đại Khang xa như thế cơ mà, hơn nữa Mã đại ca còn cần phải lên ngọn núi đằng kia trước thì mới có thể ngồi phi thuyền, khi về cũng cần đáp xuống trên núi, làm sao mà mau được.”

Lạc Lan an ủi: “Lão Uông đại ca đừng nóng lòng quá, mấy hôm trước tướng quân Trịnh qua đây, ta đã hỏi anh ta rồi, lần này thuyền đến đây đều là thuyền hơi nước, chỉ cần lương thực lên được thuyền, thì nhiều nhất là nửa tháng chúng ta có thể về đến Đông Hải, giờ còn lâu mới tới vụ gieo sang năm, thời gian của chúng ta vẫn còn nhiều mà.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui