Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Bây giờ kế hoạch có chút rắc rối, không cần tiếp tục xây nhà máy nữa, cũng. không cần đưa một nửa thiết bị khác đến.

Nghe thế, công chúa Lộ Khiết càng cảm thấy áy náy: “Tiên sinh, thật xin lỗi, là ta thất hứa”.

Kim Phi thở dài chuyện đã đến nước này, có nói nữa cũng không có tác dụng gì, nàng cũng biết tình hình của Đại Khang, không thể nuôi không một đám người nhàn rỗi, cho nên trước khi lông cừu dự trữ cạn kiệt, chúng ta nhất định phải tìm được dự án mới cho người dân du mục”.

“Tiên sinh có dự định gì?”, công chúa Lộ Khiết vội đảm bảo: “Chỉ cần bộ lạc có thể sống sót, bảo bọn ta làm việc gì cũng được”.

Sống ở Kim Xuyên lâu như vậy rồi, cô ta hiểu rất rõ tình hình của Đại Khang.

Hiện giờ Trung Nguyên và Giang Nam đều đang loạn lạc, Kim Phi đã phải chịu áp lực rất lớn khi sắp xếp ổn thỏa cho dân du mục.

Nếu các dân du mục có thể nhanh chóng tự chủ, thậm chí tạo ra lợi ích cho. Xuyên Thục thì dễ nói chuyện, nếu họ cứ chờ Xuyên Thục giúp đỡ, chắc chắn

không thể không tồn tại được lâu.

Nếu Kim Phi đã nhắc đến việc tìm dự án khác, chứng tỏ Kim Phi đã có dự định nào đó.


“Ta nghĩ như vậy...”

Kim Phi lấy một tờ giấy từ trên bàn sang, nói về kế hoạch của mình.

Công chúa Lộ Khiết càng nghe thì mắt càng mắt, liên tục gật đầu.

Sau khi Kim Phi nói xong, công chúa Lộ Khiết đồng ý không chút do dự.

Hai người đang nói chuyện thì Thiết Chùy đến báo rằng Lưu Thiết muốn gặp.

Công chúa Lộ Khiết biết Lưu Thiết không thích mình, cô ta đã nói xong chuyện cần nói bèn chủ động rời đi.

Đợi công chúa Lộ Khiết đi vào hậu viện từ cửa hông, lúc này Thiết Chùy mới dẫn Lưu Thiết vào.

“Thiết Tử ca, tìm ta có việc gì à?”, Kim Phi hỏi. “Tiên sinh, ta vừa nhận được tin, người của Arei đã rút về rồi”.


Nói rồi Lưu Thiết lấy tình báo ra đưa cho Kim Phi.

Kể từ khi lên nắm quyền, Arei luôn truy đuổi để giết các liên minh bộ lạc nhỏ, cách đây một thời gian, trong khi Sương Nhi dẫn liên minh bộ lạc nhỏ tiến về phía nam, cứ liên tục bị lực lượng chủ lực ky binh do Arei cử đến tập kích, cuối cùng đành phải đi vào rừng nguyên sinh, lúc này mới thoát được đối phương.

Theo tình báo do Lưu Thiết đưa, liên minh bộ lạc nhỏ do Sương Nhi dẫn dắt đều đã lên tàu từ ngày hôm kia, ky binh của Arei đã tập kích họ nhiều lần, thấy không tìm được cơ hội nào nên đành bỏ cuộc, bắt đầu rút lui về hướng Tây.

“Tiên sinh, chúng ta có cần phái phi thuyền theo dõi chúng không?”, Lưu Thiết xin chỉ thị.

Kim Phi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Huynh có thể thử xem, nhưng hãy nói là phi thuyền hành động trong khả năng, khi nhiên liệu mang theo tiêu hao còn bốn mươi phần trăm thì phải quay về, không được mạo hiểm đi theo nữa”.

Thảo nguyên quá lớn, tộc dân du mục lại không có nơi ở cố định, Kim Phi vẫn luôn không tìm được nơi tọa lạc của vương triều Đông Man.

Lần này đối phương chủ động phái ky binh ra tập kích liên minh bộ lạc nhỏ lại là cơ hội để tìm thấy đối phương.

Nhưng Kim Phi cũng không hy vọng quá nhiều.

Vì thảo nguyên quá lớn nên rất có thể vương triều Arei đang ẩn náu sâu trong thảo nguyên, trên thảo nguyên không có trạm tiếp tế, phi thuyền có thể đi theo nhiều nhất là mấy trăm dặm, nhiên liệu sẽ cạn kiệt, đến lúc đó sẽ không thể quay. lại được.

“Phi thuyền đi theo không được, chúng ta có cần thử phái vài lính trinh sát không?”, Lưu Thiết lại đề nghị.

Nhưng lần này Kim Phi từ chối đề nghị của anh ta: “Thôi, trên thảo nguyên không có chỗ che chắn, liếc mắt cũng có thể nhìn ra xa mấy chục dặm, nhất định sẽ phát hiện dấu vết theo dõi trên mặt đất, điều này chỉ làm tăng thêm thương vong. Hơn nữa, cũng sắp có tuyết rơi, cho dù tìm được hang ổ của Arei thì chúng †a cũng không thể làm gì được”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui