Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Bây giờ họ đã trở thành người tị nạn, về cơ bản họ là những người vô gia cư, tất cả đồ đạc cũng đã bị bọn cướp ở trại Ngưu Gia cướp mất, họ dù muốn đi đâu cũng không thể đi được.
Vì thế dù trong lòng có nghĩ thế nào thì người tị nạn cũng chỉ có thể xếp hàng để đăng ký và nhận thẻ chứng minh thân phận.
Thẻ chứng minh thân phận thực chất là thẻ ngà trước đây, nhưng Kim Phi thấy thẻ ngà nghe hơi khó chịu nên gần đây đã đổi tên thành thẻ nhận dạng, đồng thời phân loại chỉ tiết các loại thẻ nhận dạng dành cho người tị nạn tại Đông Hải.
Giáp Ất Bính Đinh đại diện cho nam giới, Tý Sửu Dần Mão đại diện cho nữ giới, trên mỗi thẻ nhận dạng cũng có những con số khác nhau.
Với sự hợp tác của đội an ninh và nhân viên đăng ký, quá trình đăng ký diễn ra suôn sẻ.
Mỗi khi có năm mươi người tị nạn nhận được thẻ nhận dạng sau khi đăng ký, sẽ có người đưa họ đến khu tái định cư để bố trí nhà ở, sau đó đưa họ đi nhận cháo.
Trong suốt quá trình, rất nhiều người tị nạn đều sửng sốt, không thể tin được cho đến khi cháo cá muối nóng hổi được múc vào bát.
Hóa ra người của đội an ninh không hề lừa dối họ, khi đến Đông Hải, họ không chỉ có đồ ăn mà còn có nơi ở.
Tuy nơi ở có chút chật chội, không có giường nên chỉ có thể ngủ trên chiếu rơm dưới đất, nhưng cách đối xử tốt hơn nhiều so với trong hang ổ của bọn cướp trại Ngưu Gial
Hơn nữa đây còn là một ngôi nhà gạch!
Khu tái định cư này được Từ Cương đặc biệt dành riêng cho những người tị nạn được giải cứu khỏi bọn thổ phi, hơi xa các khu tái định cư khác và hơi vắng vẻ.
Nhưng khi ngày càng có nhiều người tị nạn vào khu tái định cư, nơi này dần trở nên đông đúc.
Cách đó mấy chục dặm, trại Ngưu Gia cũng sôi động không kém.
Lúc này bọn thổ phỉ đã bị tiêu diệt và những người tị nạn đã được đưa đi, trại Ngưu Gia trở thành cứ điểm tạm thời của đội an ninh xưởng cá muối.
Những ngọn lửa trại thắp sáng màn đêm.
Đội hậu cần dùng bếp của bọn thổ phỉ để nấu bữa tối, các thành viên đội an ninh thay ca dùng bữa quanh đống lửa trại.
Đây là trận chiến đầu tiên của họ, hầu hết các thành viên trong đội an ninh đều rất hưng phấn. Trước đó họ đang làm nhiệm vụ nên không dám nói nhiều, bây giờ là giờ ăn, coi như là thời gian nghỉ ngơi nên họ mới tụ tập thành từng nhóm ba đến năm người, nhiệt tình thảo luận.
Chiến tranh là một cuộc đấu tranh sinh tử đòi hỏi khắt khe cả về thể chất và tinh thần.
Sau trận chiến, nhiều tướng lĩnh cho phép binh lính của mình cướp bóc, thậm chí tàn sát người dân địa phương để họ được phát tiết và trút hết cảm xúc tiêu cực.
Khánh Mộ Lam cũng biết điều này nên không ngăn cản họ tám chuyện, chỉ yêu cầu các thành viên đội an ninh vẫn đang làm nhiệm vụ tuần tra phải hết sức cảnh giác để đề phòng kẻ khác lợi dụng tình hình này mà trà trộn vào.
Đợi đến khi ca này đã tâm sự phát tiết xong thì lại chuyển sang ca khác.
Khi tất cả các thành viên trong đội an ninh thay phiên nhau dùng bữa tối xong thì đã là tám chín giờ tối.
Sau khi Khánh Mộ Lam xác nhận rằng các thành viên trong đội đều đã được giải toả tâm trạng, cô liền ra lệnh nghỉ ngơi.
Thế là các thành viên trong đội an ninh chia ra theo nhóm và tìm chỗ để ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...