Nhưng bây giờ ông ta hơi hối hận, cảm thấy trước kia không nên vừa gặp mặt đã cãi nhau với Kim Phi, cũng hị n vì tối hôm qua đã hoài nghi Kim Phi.
Trong một đêm sắp xếp nhiều dân ty nạn như vậy, đối với người khác là nhiệm vụ không thể nào hoàn thành, nhưng Kim Phi đã từng làm được rất nhiều nhiệm vụ người thường không thể nào hoàn thành.
Ví dụ như chiến dịch Thanh Thủy Cốc, ví dụ như trận chiến bảo vệ kinh thành, ví dụ như công cuộc ra công cứu giúp, ví dụ như xây dựng đập Đô Giang...
Tướng quân nào dẫn binh lính gì, dưới ảnh hưởng của Kim Phi, năng lực thi hành của thế lực dưới trướng có thể nói là dị thường.
Chuyện tối ngày hôm qua đã khiến Từ Cương hiểu về Kim Phi hơn một chút.
"Nếu không phải nhờ tiên sinh ra tay, tối hôm qua không biết bao nhiêu người đã chết cóng rồi, " Thiết Thế Hâm cảm động nói: "Kim tiên sinh lại làm một việc công đức vô lượng rồi!"
"Ta chỉ tạm thời cho bọn họ một chỗ nương thân, làm gì tới mức công đức vô lượng!"
Kim Phi lắc đầu thở dài.
Nói khó nghe một chút, chỗ ở bây giờ của dân ty nạn còn thua cả chuồng heo ở đời trước của Kim Phi, Kim Phi không phải cái kiểu người có gu thẩm mỹ kém đến thế, cũng không cảm thấy mình cao thượng gì, cũng sẽ không làm như: vậy để làm nổi bật lên cảm giác bản thân vượt trội.
Nếu như có cách khác, y cũng không muốn sắp xếp dân ty nạn như vậy.
Nhưng bây giờ y không có cách nào khác, chỉ có thể cứu được mạng sống của dân ty nạn trước, sau đó mới có thể tính những thứ khác.
Tình cảnh này, Kim Phi không khỏi nhớ tới một bài trong giờ học văn ở đời trước: "Mong sao có được ngàn vạn gian nhà lớn, để giúp cho các hàn sĩ trong thiên hạ đều được vui vẻ mặt mày, vững vàng như núi mưa gió không lay chuyển..."
"Mong sao có được ngàn vạn gian nhà lớn, để giúp cho các hàn sĩ trong thiên hạ đều được vui vẻ mặt mày, vững vàng như núi mưa gió không lay chuyển..."
Thiết Thế Hâm lập lại, không nhịn được võ tay khen: "Tiên sinh cao nghĩa!"
“Tiên sinh cao nghĩa!" Từ Cương cũng cúi người với Kim Phi: "Tiên sinh có hoài bão như vậy, quả thật là may mắn của Xuyên Thục, may mắn của Đại Khang!"
Trước kia ông ta hành lễ với Kim Phi, là do lễ nghỉ từ xưa tới nay, nhưng vào. giờ phút này, Từ Cương thật sự đã bị Kim Phi thuyết phục, cũng quyết định trong lòng, sau này nếu ai phản đối Kim Phi ông ta sẽ cãi nhau với người đó!
Kim Phi vẫn không biết mình chỉ thuận miệng đọc một câu thơ, lại chiêu mộ thêm được một người hâm mộ, khiêm tốn xua tay.
Ô!
Một tiếng còi vang lên thu hút ánh mắt của Kim Phi nhìn về phía Đông.
Mặt trời chậm rãi nhô lên trên mực nước biển, sóng gợn lăn tăn trên mặt biển, mấy chiếc lâu thuyền kéo những chiếc thuyền đánh cá ngày hôm qua mới ra khỏi xưởng ra khỏi bến tàu, hướng về phương Đông đón ánh sáng mặt trời.
Giờ phút này, trong lòng tất cả mọi người trên đài quan sát cũng sinh ra một cảm giác tỉnh thân phấn chấn.
Tiếc là ngày vui ngắn chẳng tày gang, mới vừa ăn sáng xong chưa được bao. lâu, đã không thấy mặt trời đâu, ngay sau đó, từng hạt mưa nhỏ lại bắt đầu rơi xuống.
Theo lý mà nói thì trời mưa không thích hợp để thi công, nhưng sau khi ăn sáng xong, công nhân tạm thời được thuê nối đuôi nhau đi ra khỏi nhà ở tập thể, chủ động yêu cầu tiếp tục thi công.
Có người thật lòng muốn giúp một tay, có kẻ chỉ muốn biểu hiện tốt một chút trước mặt người giám sát, để lại ấn tượng tốt cho người giám sát, tránh bị đuổi đi sau khi công trình hoàn thành.
Nhưng cho dù là loại nguyên nhân nào, gần như tất cả công nhân đều chạy tới rồi.
Tiểu Triệu nhất thời cũng không quyết định được, chỉ có thể đến hỏi ý Thiết Thế Hâm.
Nghe xong báo cáo của Tiểu Triệu, Thiết Thế Hâm nhất thời cũng thấy khá khó khăn.
Nếu đồng ý thi công, bây giờ trời đang mưa, thời tiết cũng lạnh, công nhân dầm mưa thi công rất có thể sẽ lạnh bệnh.
Không đồng ý thi công thì kế hoạch thuê thợ của xưởng cá muối chỉ có thể bị trì hoãn, kế hoạch tiếp theo của Kim Phi cũng sẽ bị dời ngày.
Tối hôm qua Thiết Thế Hâm cả đêm không ngủ, vừa rồi cũng chuẩn bị ngủ, bây giờ chỉ có thể mặc lại quần áo vào rồi đến hỏi ý Kim Phi.
Kim Phi cũng vừa mới ăn sáng xong, chuẩn bị trở về ngủ, nghe xong báo cáo. của Thiết Thế Hâm, Kim Phi cũng suy nghĩ rất lâu.
Cuối cùng y đi ra khỏi mái hiên, ngẩng đầu nhìn trời một lúc, than thở: "Thi công bình thường đi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...