Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Dưới sự nhắc nhở của Kim Phi, đội an ninh xưởng cá muối phân chia khu tiến hành quản lý, mỗi lều mỗi phòng đều có đội viên tương ứng phụ trách quản lý.

Lò lửa được đưa vào, trong lều chẳng mấy chốc đã trở nên ấm áp hẳn lên, cho dù dân ty nạn mặc quần áo mỏng, cũng không cảm thấy quá lạnh.

Đội an ninh xưởng cá muối bận bịu làm việc suốt đêm, cuối cùng cũng sắp xếp xong cho tất cả dân ty nạn.

Nhóm người Kim Phi cũng ngồi trong thư phòng suốt đêm.

Giữa chừng Kim Phi lại bảo Thiết Thế Hâm và Từ Cương đi nghỉ ngơi, nhưng bị cả hai từ chối, lý do đều là dân ty nạn chưa được sắp xếp xong, bọn họ trở về cũng không ngủ được.

Cho dù lời này có là thật lòng hay không, thái độ của hai người cũng rất kiên quyết nên Kim Phi cũng sẽ không miễn cưỡng, tiếp tục bàn bạc với họ về kế hoạch cho bước tiếp theo.

Mãi đến lúc tờ mờ sáng, trưởng xưởng phụ trách sắp xếp dân ty nạn tới báo cáo, rằng tất cả dân ty nạn có thể tìm được đã sắp xếp xong hết rồi, Thiết Thế Hâm mới hoàn toàn yên tâm, đứng dậy cáo từ với Kim Phi.

Lúc này bầu trời phía Đông vừa xuất hiện màu trắng bạc, Kim Phi duỗi người, nhìn ra phía ngoài, phát hiện mưa nhỏ không biết đã tạnh từ lúc nào.


'Y nghĩ đã lâu không xem mặt trời mọc, nghiêng đầu hỏi Khánh Mộ Lam: "Mộ Lam, đi xem mặt trời mọc không?”

Khánh Mộ Lam mỗi sáng sớm đều phải dẫn đội an ninh đến bờ biển chạy bộ, chỉ cần không phải ngày mưa lớn, ngày nào cũng có thể thấy mặt trời mọc, cũng không cảm thấy hiếm, nhưng Kim Phi đã chủ động đề nghị, Khánh Mộ Lam cũng sẽ không làm y mất hứng, cười rồi gật đầu nói: "Đi thôi!"

Kết quả là hai người rời khỏi thư phòng, lên đài quan sát ngắm mặt trời mọc.

Sau khi leo lên đài quan sát thì phát hiện Thiết Thế Hâm và Từ Cương cũng ở đây.

"Hai vị đại nhân không phải về nghỉ ngơi rồi sao?"

"Tối hôm qua trời quá tối, không nhìn thấy lều bên dưới, vừa rồi đi ngang qua nơi này nên muốn lên nhìn!" Thiết Thế Hâm giải thích.

Dân ty nạn chen chúc nhau ngồi đầy trên đất trống mà ngủ đã biến mất, thay vào đó là từng túp lầu lớn nhỏ không đều nối dài nhìn thoáng qua không thấy được điểm cuối.

Đội viên đội an ninh đi qua đi lại ở khu đó, thỉnh thoảng vén một góc lều lên, cho lều thông gió.


Từ Cương nhìn bên dưới rồi lại nghiêng đầu nhìn Kim Phi, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy.

Tối hôm qua Kim Phi nói ra kế hoạch sắp xếp dân ty nạn, Từ Cương cảm thấy ý tưởng của Kim Phi quá hão huyền.

Trời cũng bắt đầu mưa rồi mới bắt đầu tập trung nhân lực và vật liệu để dựng lều, cái này có khác gì kẻ địch đánh tới trước mặt mới bắt đầu mài đao đâu?

Từ Cương lúc ấy mặc dù không phản đối, cũng không làm trái nhưng sâu trong nội tâm cảm thấy Kim Phi không thể nào trong một đêm mà sắp xếp được nhiều dân ty nạn như vậy.

Đừng nói một đêm, nửa tháng cũng chưa chắc có thể làm được.

Nhưng Kim Phi làm được rồi!

Mặc dù mỗi lầu đều chật kín người, mỗi căn nhà ở tập thể của thủy quân cũng đông nghẹt người, hoàn cảnh sống tệ đến mức không thể tệ hơn, nhưng so với đầm mưa lạnh cóng nơi hoang vu thì tốt hơn rất nhiều rồi.

Mỗi người đều có thiên phú của riêng mình, thiên phú của Từ Cương chính là cãi nhau.

Rất nhiều người sau khi cãi nhau với người khác, đều sẽ không ngừng ngẫm nghĩ lại, rơi vào mâu thuẫn nội tâm nghiêm trọng trong tinh thần, hoặc là cảm thấy mình chưa phát huy tốt, cãi thắng rồi thì lại cảm thấy mình quá nặng lời, cãi quá gay gắt thì sẽ hối hận lúc ấy không ngăn được miệng mình.

Nửa đời Từ Cương đã cãi với vô số người, từ kẻ ác vô lại đến quyền quý hào. thân rồi đến đại thần các cấp trong triều đình và người thân trong hoàng thất, thậm chí còn cãi với cả vị hoàng đế Trần Cát, Từ Cương tới bây giờ chưa từng hối hận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui