Ban đêm lạnh lẽo, bụng đói cồn cào, trời lại đổ mưa...
Không ít cha mẹ đều ôm con trong lòng, cố gắng dùng lưng mình giữ một chỗ khô ráo cho con.
Bọn họ bây giờ đã mặc kệ đi suy nghĩ nếu bọn họ bị tê cóng, con lại phải làm sao đây?
Hầu như dân tị nạn đều cầu nguyện mưa lớn mau dừng nhanh một xíu.
Nhưng trời không chìu lòng người, mưa chẳng những không ngừng, trái lại càng lúc càng lớn.
Vừa mới bắt đầu chỉ là mưa lất phất hạt nhỏ, bây giờ giọt mưa trở nên càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng to.
Không ít dân tị nạn đều tuyệt vọng. Bao gồm những dân tị nạn dựng lều nhỏ đó.
Vì vật liệu có hạn, dân tị nạn dựng lều đều là dùng cành cây và bùn đơn giản, bây giờ mưa xuống, bùn bị nước mưa trôi đã bắt đầu rơi ra.
Đúng lúc này, đội an ninh xưởng cá muối mang theo tre bương và vải áo mưa tới, sau đó phân phát ra, dỡ tre bương và vải áo mưa đến vị trí khác nhau.
“Đại huynh đệ, các huynh muốn làm gì vậy?" Một người đàn ông ôm con hỏi.
"Quốc sư đại nhân tới Đông Hải, thấy được mọi người rất nhiều người không có chỗ ở, mỗi ngày ngủ ở đất hoang, quốc sư đại nhân vô cùng khó chịu, thế là đã muốn mở rộng xưởng xây dựng, nhưng xưởng xây dựng cần thời gian, cho nên quốc sư đại nhân đã ra lệnh tập hợp vải áo mưa các nơi từ Xuyên Thục trước, để phòng trời mưa."
Đội trưởng an ninh giải thích: "Vải áo mưa này chiều nay mới được gửi tới, kết quả đã gặp phải trời mưa, quốc sư đại nhân đã đến xưởng cá muối chúng ta tìm đến Khánh xưởng trưởng chúng ta, yêu cầu chúng ta trong đêm tới dựng lều cho mọi người."
Những lời này đều chủ nhiệm phân xưởng bảo trước khi tới, đội trưởng an ninh chẳng qua là thuật lại một lần mà thôi.
Thực ra lô vải áo mưa này luôn ở trong thương khố thương hội Kim Xuyên, chỉ có điều vải áo mưa này là thứ mà Kim Phi mới làm ra không lâu, không nhiều người ngoài biết.
Người của thương hội Kim Xuyên trái lại biết vải áo mưa, nhưng không có chỉ thị của Kim Phi hoặc Đường Tiểu Bắc, bọn họ cũng không dám tự ý quyết định lấy ra dựng lều cho mọi người.
Nhưng các dân tị nạn không biết những thứ này, còn cho rằng sự việc thật là như những gì đội trưởng an ninh nói.
Qua tuyên truyền đoàn ca múa và nhật báo Kim Xuyên, hầu như tất cả dân tị nạn đều hướng về phía Xuyên Thục không ngớt, quốc sư đại nhân thay đổi Xuyên Thục cũng tràn đầy tò mò.
Hai ngày trước nghe nói Kim Phi tới, không ít dân tị nạn đều ao ước Kim Phi có thể thay đổi Đông Hải giống như Xuyên Thục, thay đổi luôn số phận của bọn họ.
Sau đó sáng sớm hôm nay rất nhiều công xưởng đã mở rộng chiêu tuyển, bây giờ trời mưa, quốc sư đại nhân lại sắp xếp người đến dựng lầu tránh mưa cho họ.
Đây thật là giúp người khi gặp nạn.
Thế là độ thiện cảm của Kim Phi ở trong lòng dân tị nạn tăng lên thẳng.
Không ít dân tị nạn đều chủ động giúp đỡ.
Tốc độ dựng lên chiếc lầu thô sơ rất nhanh, lại có dân tị nạn chủ động giúp đỡ, không tới nửa tiếng ngắn ngủi, trên đất trống đã xuất hiện từng cái lầu vải.
"Thời kì khó khăn, mọi người đều phải chen chúc một chút, không nên gây sự, nếu phát hiện có người đánh nhau, ném thẳng ra ngoài!"
Người của đội an ninh xưởng cá muối phân tán ở xung quanh, giữ trật tự.
Nhưng các dân tị nạn không đọc sách nhiều, lại gặp tình cảnh như bây giờ, tố chất có thể tưởng tượng được.
Cho dù có đội an ninh giữ trật tự, vẫn xuất hiện tình huống tranh giành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...