Em gái còn nhỏ, không hiểu tâm tư của mẹ và anh trai, nghiêng đầu hỏi: “Mẹ, ca ca, có phải làm thợ rồi, buổi tối chúng ta không cần ngủ ở đất hoang nữa, có thể ngủ trong nhà rồi không?”
“Đúng vậy.” Mẹ xoa đầu em gái, cười rồi gật đầu.
Ba mẹ con dắt tay nhau, đi dọc theo bức tường của xưởng gạch đến khoảng đất trống phát cháo, khi đi qua cửa bên của xưởng gạch, đột nhiên cửa bên được mở ra từ bên trong.
Một người đàn ông đen thui và một người thanh niên mặc trường bào đi ra.
“Đội trưởng Nhị đi thông thả, đợi đến khi giải quyết xong việc sẽ để người đến chào hỏi, ta sẽ dẫn người đến kéo!” Người đàn ông đen thui nói.
“Được” Đội trưởng Nhị gật đầu, ra hiệu cho người đàn ông đi về.
Người mẹ nghe cuộc đối thoại của hai người thì mím môi, sau đó bước nhanh đến đội trưởng Nhị.
“Ngươi làm gì vậy?” Đội trưởng Nhị đột nhiên bị người phụ nữ lao đến thì sợ hết hồn.
Người đàn ông đen thui chuẩn bị rời đi nghe tiếng động cũng vội chạy đến.
Dù Đông Hải không loạn như Giang Nam và Trung Nguyên, hiện nay vẫn không chưa có chuyện gì lớn, nhưng dân ty nạn tụ tập càng nhiều, thỉnh thoảng vẫn xảy ra chuyện làm ai đó bị thưởng.
Áo quần đội trưởng Nhị mặc đẹp hơn nhiều so với dân ty nạn, người đàn ông đen thui nghĩ rằng người phụ nữ dụ dỗ hoặc làm hại đội trưởng Nhị.
Ở Đông Hải thường thấy tình huống này.
Kết quả người phụ nữ đến trước mặt đội trưởng Nhị nhưng không làm hại đội trưởng Nhị cũng không vuốt tóc dụ dỗ, mà quỳ xuống đất sau đó nói với đội trưởng Nhị: “Vị đại nhân này, ba mẹ con bọn ta lưu lạc đến Đông Hải, vốn dĩ muốn tìm một công việc ở xưởng gạch để kiếm sống, nhưng đáng tiếc không chen vào được, xin đại nhân thấy hai đứa trẻ còn quá nhỏ, cho bọn ta một con đường sống, để bọn ta vào đó tìm một công việc!”
“Hóa ra là tìm công việc!” Người đàn ông đen thui và đội trưởng Nhị thở phào nhẹ nhõm.
Vị đại tỷ này, ta không phải là người của xưởng gạch, ngươi xin ta cũng vô dụng!”
Đội trưởng Nhị nói: “Hơn nữa, việc ở xưởng gạch nặng như vậy, ngươi là phụ nữ, sẽ không làm được đâu!”
“Ta có thể chuyển gạch cùng mẹ ta!”
Người anh chạy đến nói: “Ta và mẹ, hai người sẽ cùng làm việc, chỉ cần trả tiền lương cho một người là được rồi, chỉ cần để bọn ta dẫn em gái đi cùng, cho cô bé cơm ăn, ban đêm có thể ở cùng bọn ta là được!”
“Đúng đúng đúng.” Người mẹ gật đầu liên tục: “Lượng cơm của ba người bọn †a đều rất ít, chỉ cần khẩu phần cơm của một người là được!”
“Là một đứa trẻ hiếu thảo.” Đội trưởng Nhị xoay người nhìn người đàn ông đen thui: “Các ngươi có thể nhận họ không?”
“Nếu là chuyện khác, một khi đội trưởng Nhị mở lời thì chắc chắn ta sẽ giải quyết thỏa đáng, nhưng đợt tuyển thợ này do các vị đại nhân ở khu Mật Viện phụ trách, cần phải được bọn họ nhận vào mới được, bọn ta không có quyền quyết định!” Vẻ mặt người đàn ông đen thui khó xử.
Nghe người đàn ông nói như vậy, đội trưởng Nhị gật đầu rồi nói với người mẹ: “Đại tỷ, tỷ cũng nghe rồi đấy, không phải bọn ta không muốn giúp mà bọn ta không có quyền quyết định!”
Người mẹ thở dài, nhưng cũng vái chào đội trưởng Nhị: “Vậy cũng cảm ơn hai vị huynh đệ!”
Cô ấy có thể nhận ra đội trưởng Nhị thật sự muốn giúp đỡ, nhưng không giúp được.
“Không cần cảm ơn, ta cũng không giúp được gì!"
Đội trưởng Nhị xua tay, thấy ánh mắt mong chờ của tiểu cô nương nhìn mình, không khỏi nhớ đến con gái ở quê nên đã lấy mấy tiền đồng từ trong ngực ra: “Đại tỷ, tỷ cầm mấy đồng này đi, mua bánh bao cho đứa trẻ ăn.”
Sau khi tiền giấy xuất hiện, một khi gặp thời đại hỗn loạn, rất nhiều thế lực sẽ in tiền không kiêng nể gì, dẫn đến tình trạng lạm phát.
Thời đại này vẫn chưa phát hành tiền giấy, giao dịch trên thị trường vẫn dùng vàng, bạc, đồng là chính, vì vậy khi hỗn loạn ập đến sẽ không lạm phát, ngược lại, vì những người giàu đều không dám tiêu tiền bừa bãi, sợ gây nên tai họa, dẫn đến tiền lưu thông trên thị trường ngày càng ít, tạo thành tình trạng giảm phát.
Khi Kim Phi vừa đến, một cái bánh bao còn có thể bán được với giá một đồng, nhưng bây giờ một đồng có thể mua được hai cái bánh bao.
Dù đội trưởng Nhị cho mấy đồng, nhưng ở thời đại này đã có thể cứu được mạng người.
Nhưng người phụ nữ lại vái lạy đội trưởng Nhị, lắc đầu nói: “Cảm ơn đại nhân, ta biết ngài cho ta tiền là có ý tốt, nhưng tiền bạc động lòng người, bọn ta không có nơi để ở, trên người có tiền cũng sẽ mang đến tai họa!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...