“Đây mà đã coi là muộn sao?” Thiết Thế Hâm cười nói: “Lúc ở trong làng, tiên sinh thường xuyên làm việc thâu đêm, có lần liên tục làm việc hai ngày hai đêm. Cuối cùng, Hạ Nhi phu nhân và Thiên Tâm phu nhân phải khiêng tiên sinh ra ngoài!”
“Đại Khang có một vị vua thông thái như Bệ hạ, lại có một tài năng lớn như tiên sinh, vậy thì lo gì không thể vực dậy được!” Từ Cương cảm động nói.
"Ừm!" Thiết Thế Hâm thở dài, sau đó nói: "Chúng ta về sớm nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta còn phải tuyển thợ nữa!"
“Ta cũng phải đi tới chỗ tuyển nhân công à?” Từ Cương hỏi.
“Ngày mai ông có bận việc gì khác không?”
"Không", Từ Cương lắc đầu.
Nhiệm vụ của ông ta ở Đông Hải là khuyên can Kim Phi không nên xây dựng thành phố mới. Tuy nhiệm vụ thất bại nhưng cũng đã kết thúc, cho nên ông ta tạm thời không có việc gì khác.
"Nếu không có việc gì, vậy thì đi cùng ta xem xeml"
"Vậy cũng được", Từ Cương gật đầu và đi theo Thiết Thế Hâm trở về nơi ở. của mình.
Sáng hôm sau, Từ Cương và Thiết Thế Hâm đến nơi tập trung người tị nạn dưới sự bảo vệ của các nhân viên hộ tống.
'Ven bãi tập kết có một dãy lầu cháo, cạnh các lầu cháo là một cái bục rộng, cái bục này là nơi người đưa thư đọc báo hàng ngày.
Lúc này, việc phát cháo buổi sáng vẫn chưa kết thúc. Trước mỗi lều cháo, người ta xếp thành hai hàng, chậm rãi di chuyển. Có người cầm bát, có người cầm nồi, có người thì đến tay không.
Khi Thiết Thế Hâm và Từ Cương tới nơi, thùng cháo cuối cùng đã không còn, hai người phục vụ lại nhấc một thùng cháo khác đặt lên bàn.
Một người phục vụ cầm một chiếc muôi lớn lên, khuấy mạnh vài lần trong thùng cháo rồi múc cho người tị nạn ở phía trước một muôi.
Dù cầm bát hay cầm nồi, mỗi người cũng chỉ có thể nhận một muôi cháo.
Một người phục vụ bên cạnh nhặt một chiếc thẻ ngài¿được làm đặc biệt cho người tị nạn và đục một lỗ trên đó để chứng tỏ rằng anh ta đã nhận được cháo.
Nhiều người nhận được cháo xong liền quay người lại và bắt đầu đổ cháo vào miệng.
Cùng với Thiết Thế Hâm, Từ Cương và hai cấp phó của Thiết Thế Hâm thì còn có một số nhân viên văn phòng trẻ tuổi đi cùng họ.
Một trong số họ nhìn thấy mọi người ăn cháo như thế thì nhỏ giọng nói: "Bọn họ vội qúa hay sao? Không đợi quay về rồi uống được sao?”
"Tiểu Lưu, cậu chưa bao giờ bị đói, cho nên không biết cảm giác đói bụng khó chịu đến thế nào đâu!"
Một trong hai cấp phó quay lại nhìn chàng trai trẻ.
Gia đình cậu thanh niên này vốn là địa chủ nhỏ, tuy gia đình không có quá nhiều ruộng đất nhưng từ nhỏ cậu ta chưa bao giờ bị đói.
Việc đánh địa chủ chia lại đất đai nhận được sự ủng hộ của người dân, nhưng nó cũng chặt đứt cần câu cơm và thậm chí là đường sống của địa chủ.
Theo quy định chung, con cái của địa chủ không được tham gia vào các cơ quan công vụ, đề phòng sau này sẽ trả thù triều đình. Tuy nhiên, chàng trai trẻ này có hai người anh trai đều là người của quân Thiết Lâm, họ gia nhập tiêu cục Trấn Viễn từ rất lâu rồi. Hiện tại một người là đoàn trưởng, một người là tiểu đoàn trưởng.
Khi đội Chung Minh tới quê nhà của cậu ta lãnh đạo phong trào đánh địa chủ chia ruộng đất, cha cậu ta là địa chủ đầu tiên hưởng ứng và tích cực hợp tác. Bởi vì lý do này, ở hội đồng xét xử về sau, nhân viên hộ tống và đội Chung Minh đều không làm khó gia đình cậu ta, chỉ xử lý nhẹ nhàng.
Mặc dù đất đai của gia đình họ bị tịch thu và đem chia lại, nhưng hai người anh trai của cậu ta đều đã trở thành lãnh đạo cấp trung trong tiêu cục Trấn Viễn. Hai chị dâu cũng nhờ chồng mà được sắp xếp công việc, khiến gia đình cậu ta thậm chí còn có cuộc sống tốt hơn trước.
Sau khi Cửu Công chúa nghe được chuyện này, cho rằng đây là một trường hợp rất đặc biệt, có thể lấy làm gương cho mọi người. Cho nên, Cửu công chúa đã yêu cầu Trần Văn Viễn viết về gia đình này trên nhật báo Kim Xuyên. Sau đó, cô ấy còn nhờ Thiết Thế Hâm sắp xếp cho cậu con trai út của gia đình đó, cũng là chàng trai trẻ trước mặt một công việc phù hợp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...