Tả Phi Phi đi thăm xưởng cá muối cả ngày, Kim Phi cũng ở nhà trong ngủ cả ngày, mãi đến khi trời tối mới dậy.
Ngủ cả một ngày, ban đêm tự nhiên không ngủ được, kết quả là lại làm việc ở thư phòng cả đêm, hoàn thiện kế hoạch.
Y đã cho Khánh Mộ Lam leo cây một lần rồi, nếu cho leo cây nữa sẽ không thích hợp, dù đêm đó không buồn ngủ, nhưng Kim Phi vẫn ngủ một giấc vào rạng sáng, sau đó dẫn đội hộ vệ tới xưởng cá muối và sáng sớm.
Giữa xưởng tàu và xưởng cá muối có vài dặm đất trống, hiện tại khoảng đất trống này đã được xây dựng hoàn toàn thành sân phơi rong biển và nhà kho.
Trước kia sân phơi do Tả Phi Phi quản lý, sau khi Tả Phi Phi rời đi, giao cho. một phụ tá tên là Xuân Ni.
Xuân Ni đã được thông báo, đang đợi trước cửa sân phơi. Thấy Kim Phi và Tả Phi Phi, vội vàng tiến lên đón: "Tiên sinh! Trưởng xưởng!" "Xuân Ni trưởng xưởng, cực khổ rồi!"
Kim Phi cười khích lệ nói: "Làm rất tốt, hãy học tập trưởng xưởng của các ngươi!"
Cô nương tên Xuân Ni này, là cùng một nhóm nữ công nhân được Tả Phi Phi mua về từ bọn buôn người, thời điểm vừa mới tới núi Thiết Quán, còn thường xuyên khóc nhè, sau hai năm được Tả Phi Phi chăm sóc dạy bảo, bây giờ đã có thể tự mình phụ trách làm một trưởng xưởng.
Kim Phi thật sự vui mừng thay cho cô ấy. "Dạ, ta nhất định sẽ cố gắng làm việc tốt!" Xuân Ni mạnh mế gật đầu.
"Bên ngoài tường rào có không ít dân tị nạn, lực lượng an ninh của các ngươi đã đủ chưa?" Kim Phi hỏi.
Rong biển cần được phơi ngoài trời, cần không gian rộng rãi, mặc dù tường rào đã dựng lên nhưng bọn trộm vẫn thường xuyên ghé thăm xưởng đóng thuyền, Kim Phi càng lo lắng hơn về an ninh của sân phơi.
Suy cho cùng, thứ được phơi trong sân phơi chính là lương thực, dễ dàng gây ra nạn cướp bóc của dân tị nạn.
"Đa tạ tiên sinh quan tâm, ta đã bố trí nhà ở tập thể cho công nhân ở phía tây, đội tuần tra cũng đang tuần tra ngày đêm, đến nay vẫn chưa xảy ra vấn đề gì lớn." Xuân Ni giải thích.
Kim Phi nheo mắt nhìn về hướng tây, phát hiện phía tây quả nhiên có dãy nhà ở tập thể, gật đầu khen ngợi: "Biện pháp này của ngươi vô cùng tốt!"
Sân phơi được bao quanh bởi biển ở phía Đông, nhà kho ở phía Nam và phía Bắc, phía Tây có tường rào.
'Tường của nhà kho cao hai đến ba thước, dân tị nạn bình thường không thể trèo lên được, trên mái nhà còn có đài quan sát và cung thủ, một khi bị phát hiện có người trèo qua nhà kho sẽ bắn ngay.
Nếu không trèo qua được, tính mạng sẽ gặp nguy hiểm, cho nên trong nhà kho có rất ít dân tị nạn mạo hiểm, người dám mạo hiểm rất có thể không phải là dân tị nạn.
Xuân Ni đặt nhà ở tập thể của nhân viên bên dưới tường rào, là lựa chọn vô. cùng sáng suốt.
Bức tường phía sau nhà ở tập thể là tường rào không chỉ giúp tiết kiệm vật liệu xây dựng mà còn có tác dụng cảnh báo cho công nhân.
Nếu bọn trộm trèo qua tường, sẽ dễ dàng bị các công nhân trong nhà ở tập thể phát hiện.
"Tại sao không đuổi những dân tị nạn ra xa hơn và ngăn họ đến gần bức tường?"Tả Phi Phi cau mày hỏi.
"Trưởng xưởng ngài cũng biết, đôi khi rong biển được gửi về quá nhiều, cần thuê một số công nhân tạm thời để giúp đỡ, tất cả người ở bên ngoài đều đang chờ công việc." Xuân Ni trả lời: "Tuy nhiên, gần đây, dân tị nạn tụ tập bên ngoài bức tường ngày càng nhiều, điều này đe dọa đến sự an toàn của sân phơi, ta cũng định đuổi bọn họ đi xa hơn, đến thời điểm cần người thì tới địa điểm tập trung chiêu mộ là được."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...