Theo lý mà nói, với mối quan hệ giữa Kim Phi và Khánh Mộ Lam, lẽ ra cô ấy phải được thông báo trước khi Kim Phi đến.
Nhưng Tiểu Ngọc tưởng rằng Kim Phi sẽ tự mình cho người thông báo, Kim Phi lại cho rằng Cửu công chúa sẽ cho người thông báo. Cửu công chúa cho rằng Tiểu Ngọc sẽ sắp xếp người thông báo. Vậy là đúng một vòng tròn, sau cùng không có ai thông báo cho Khánh Mộ Lam.
Với tính cách của Khánh Mộ Lam, khả năng cao cô ấy sẽ tức giận. Nếu Kim Phi đã đến nơi mà vẫn không thông báo cho cô ấy thì có lẽ cô ấy sẽ giận đến nỗi
nổ tung.
Đại Cường lúc này cuối cùng cũng tỉnh táo lại và nói nhanh: "Xưởng trưởng Tả, tôi sẽ sắp xếp người thông báo cho xưởng trưởng Khánh!"
"Vậy làm phiền huynh rồi!" Tả Phi Phi mỉm cười gật đầu.
“Không phiền, không phiền!” Đại Cường liên tục xua tay, gật đầu với cấp phó, cấp phó lập tức chạy ra ngoài.
Kim Phi quay người nhìn lại, phát hiện Nhuận Nương và công chúa Lộ Khiết cũng đã xuống, y liền dẫn mọi người ra ngoài bến tàu.
Vừa đi y vừa nói: 'Đại Cường, lần này ta mang theo rất nhiều người tới đây, nhờ các ngươi sắp xếp chỗ ở!"
Đại Cường quay lại nhìn đám cận vệ của Kim Phi và đội súng kíp, đáp: “Các huynh đệ sống ở ký túc xá của nhân viên hộ tống nhé, cũng gần chỗ tiên sinh”.
Kim Phi cũng có biệt viện ở Đông Hải, nó nằm trong sân của doanh trại hộ tống.
"Lần này ta dẫn theo rất nhiều người, ngoại trừ bọn họ, có lẽ còn có hơn một trăm người vẫn chưa tới, ký túc xá của ngươi có đủ chỗ không?”
Lần này Kim Phi không chỉ mang theo đội cận vệ và đội súng kíp mà còn có cả chiến đội áo giáp đen.
Chỉ là chiến đội giáp đen đang hành động bí mật, họ không xuất phát cùng Kim Phi mà cải trang thành những thân phận khác rồi đến đây vào những thời điểm khác nhau.
Đây cũng có thể coi là một bài kiểm tra về khả năng hóa trang trà trộn của chiến đội giáp đen.
Theo kế hoạch, hai ngày tới đội áo giáp đen sẽ lần lượt tới đây.
Một số sẽ tiếp tục ẩn nấp, trong khi số còn lại sẽ tập hợp cùng Kim Phi và công khai bảo vệ Kim Phi cùng với đội cận vệ và đội súng kíp.
"Xin ngài yên tâm, đừng nói là hai ba trăm người, cho dù có ba ngàn người, ta cũng có thể tìm cho họ một chỗ ở!" Đại Cường vỗ ngực nói.
"Tự tin vậy sao?" Kim Phi cười hỏi.
"Đây không phải cách để cảm ơn ngài đã giúp đỡ chúng tôi sao, ngài đã ủng hộ chúng tôi mở rộng doanh trại mà!" Đại Cường mỉm cười dẫn đường.
"Mở rộng doanh trại?" Kim Phi có chút mơ hồ.
Y chưa từng nghe nói đội hộ tống ở Đông Hải muốn mở rộng doanh trại? Tuy nhiên, Kim Phi không hỏi mà đi theo Đại Cường ra khỏi bến tàu.
Khi họ đến doanh trại hộ tống, Kim Phi đã sửng sốt trong giây lát.
Chỉ sau vài tháng không tới, doanh trại hộ tống đã mở rộng rất nhiều.
Khó trách tại sao Đại Cường nói trong đó có thể ở được ba ngàn người, nơi lớn như vậy quả thực có thể chứa được.
Từ những gì Đại Cường vừa nói, Kim Phi có thể hiểu rằng việc mở rộng trại dường như đã được y chấp thuận.
Nhưng Kim Phi hoàn toàn không biết chuyện này! Nghĩ tới đây, Kim Phi quay đầu liếc nhìn một nữ quan đi theo phía sau.
Đây là thành viên trong tổ nghiên cứu của Cửu công chúa, Kim Phi có thể hỏi cô ấy bất cứ câu hỏi nào liên quan đến Cửu công chúa.
Nữ quan nhìn thấy Kim Phi nhìn sang, liền mỉm cười gật đầu. Kim Phi lập tức hiểu ra, Cửu công chúa có lẽ đã làm việc này.
Tuy nhiên, ở đây có rất nhiều người nên Kim Phi cũng không hỏi trực tiếp mà tiếp tục nói chuyện với Hồng Đào Bình rồi đi về phía trước.
Hồng Đào Bình và Đại Cường tiễn y vào tận trong sân mới dừng lại.
"Thưa ngài, ta đã phái người dọn dẹp bên trong. Nếu ngài cần gì nữa, hãy ra lệnh cho ta!" Đại Cường nói.
Kim Phi gật đầu, sau đó nhìn về phía Hồng Đào Bình: "Bên trong còn chưa dọn dẹp, ta sẽ không mời ngươi vào, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm đi!"
Mặc dù Hồng Đào Bình muốn biết Kim Phi có mang đến bản vẽ mới hay không, nhưng Kim Phi đã nói như vậy, anh ta chỉ có thể mỉm cười chắp tay nói với Kim Phi: "Ngài cứ bận việc trước đi, tối nay gặp lại!"
Sau khi tiễn Đại Cường và Hồng Đào Bình, Kim Phi quay đầu nhìn nữ quan: “Nói cho ta biết, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...