“không thể nói như vậy được!”
Kim Phi lắc đầu đáp: “Ngươi là trụ cột của xưởng đóng tàu, nhất định phải bảo trọng!”
Dù Hồng Đào Bình biết rõ Kim Phi đang muốn lấy lòng mình, nhưng chỉ một vết thương nhỏ như vậy mà y hết viết thư hỏi thăm, đến lúc gặp mặt lại hỏi thăm tiếp khiến anh ta không khỏi có chút cảm động.
Anh ta gật đầu cái rụp: “Đa tạ Kim tiên sinh, ta nhất định sẽ bảo trọng!”
Kim Phi vỗ vai đối phương, sau đó lại nhìn sang Đại Cường: “Trịnh tướng quân không có ở đây, gần đây có hải tặc đánh úp không?”
Để đảm bảo việc vận chuyển hạt bông và lúa nước L được thuận lợi, Kim Phi đã viết liên tiếp hai lá thư yêu cầu Trịnh Trì Viễn cử thuỷ quân đến nước K.
Trịnh Trì Viễn nhận ra Kim Phi rất coi trọng nhiệm vụ này, đồng thời lo lắng cấp dưới không thể xử lý tốt nhiệm vụ nên đã trực tiếp phụ trách và đích thân đến đó.
Lực lượng chủ lực của thủy quân đã bị Trịnh Trì Viễn đưa đi, trách nhiệm bảo vệ an ninh ở Đông Hải dồn hết lên vai Đại Cường và các nhân viên hộ tống của anh ta.
"Thưa ngài, từng phát hiện hai lần bị cướp biển tập kích, nhưng chúng tôi đã tiêu diệt chúng cả hai lần”.
Đại Cường trả lời xong câu hỏi của Kim Phi lại thoáng chút do dự: "Nhưng..."
“Nhưng cái gì?” Kim Phi đợi một lát, thấy Đại Cường không nói tiếp, liền thúc giục: “Có chuyện gì thì cứ nói đi!”
“Vâng!” Đại Cường tiếp tục nói: “Kỳ thực hải tặc không phải vấn đề lớn, nhưng phiền toái bây giờ chính là dân tị nạn!”
"Dân tị nạn?" Kim Phi cau mày hỏi: "Nói cho ta biết tình hình cụ thể!”
“Trung Nguyên và Giang Nam đều đang hỗn loạn, tin tức Đông Hải có đủ lương thực cũng đã lan truyền. Vì vậy, kể từ đầu mùa thu, ngày càng có nhiều người tị nạn kéo gia đình họ đến Đông Hải. Bây giờ nơi này đã quá đông đúc rồi!”
Đại Cường thở dài: “Những người tị nạn này không có nơi ở và không có thức. ăn. Gần đây xảy ra rất nhiều vụ trộm cắp và đánh nhau, nhiều lần còn có người bị đánh chết.
Những người tị nạn này phần lớn đều bỏ nhà đi, tinh thần rất bất ổn. Ta lo lắng có người có ý xấu sẽ xúi giục họ tấn công xưởng cá muối, sân phơi và nhà kho nên xin ngài phái thêm nhân lực tới đây để đề phòng những tình huống khẩn cấp!
"Nói từ nãy tới giờ rốt cuộc là muốn xin ta thêm người sao?" Kim Phi liếc mắt nhìn Đại Cường.
“Bọn ta thật sự không có lựa chọn nào khác” Đại Cường cúi đầu nói: “Đội hộ tống cần bảo vệ xưởng đóng tàu, xưởng cá muối, sân phơi và nhà kho. Nhân lực vốn đã rất eo hẹp, nếu người tị nạn gây rắc rối, bọn ta thực sự khó mà ứng phó được”.
“Ta không sợ tiên sinh trách mình, cũng không sợ tiên sinh nói mình bất tài, ta chỉ sợ xưởng đóng tàu và xưởng cá muối xảy ra chuyện gì, phụ lại lòng tin của tiên sinhI "
"Được, ta hiểu rồi!" Kim Phi gật đầu: "Vấn đề này thật sự cần chú ý, cần phải nhanh chóng giải quyết, ta sẽ suy nghĩ thật kỹ!"
Kỳ thực trước khi đến Đông Hải, Kim Phi đã có chuẩn bị tâm lý cho tình huống này.
Theo tin tức do Cục tình báo gửi về, Trung Nguyên và Giang Nam ngày càng trở nên hỗn loạn, đặc biệt là ở những khu vực mà bọn thổ phỉ đang giao tranh ác. liệt.
Mặc dù Đại Khang trước đó đã mục ruỗng nhưng trật tự cơ bản nhất vẫn còn đó, mỗi nơi chỉ có một nhóm thổ phỉ đi thu lương thực.
Nếu như có bọn thổ phỉ mới xuất hiện, bọn chúng cần phải đánh bại bọn thổ phỉ trước đó thì mới giành được địa bàn và đi tới các địa phương để cướp bóc.
Nhưng bây giờ phía trên hỗn loạn, phía dưới cũng hỗn loạn, thổ phỉ khắp nơi mọc lên như nấm sau mưa.
Bất chấp những quy định trước đó, mỗi khi một nhóm thổ phỉ mới được thành lập, chúng sẽ đi đến các làng, thị trấn xung quanh để cướp bóc.
Trước đây, bọn chúng chỉ thu một lượng lương thực cố định hàng năm. Mỗi gia đình chỉ phải nộp đủ số đó là được, nhưng bây giờ, để ngăn người dân không giao thóc cho đối thủ cạnh tranh của bọn chúng, lũ thổ phỉ sẽ cướp hết toàn bộ số lương thực tìm được.
Trong hoàn cảnh như vậy, người bình thường khó có thể sống sót nên chỉ có thể cầm vũ khí để tự bảo vệ mình.
Vì vậy, sau vụ thu hoạch mùa thu, trước khi bọn cướp đến, người dân ở nhiều làng, thị trấn đã tự thành lập những tổ chức để chống lại bọn thổ phi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...