Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Nhân viên hộ tống trên ca nô kéo thi thể lên boong, tiến hành kiểm tra đơn giản rồi đuổi theo chiếc thuyền lầu phía trước và leo lên đó bằng thang dây.

“Tiên sinh, từ quá trình phân hủy của thi thể này có thể suy ra thời gian tử vong ít nhất là hơn bảy ngày”.

Nhân viên hộ tống tiếp tục báo cáo: “Thi thể có nhiều vết thương ở ngực và sau đầu, có nhiều xương ngực bị gấy. Bước đầu xác định nguyên nhân tử vong là do bị lực mạnh đánh vào ngực và đầu, sau đó thi thể bị ném xuống sông”.

“Có thể xác định được thân phận của thi thể này không?” Kim Phi hỏi.

"Thi thể không có quần áo, cũng không có vết bớt đặc biệt rõ ràng hay dấu hiệu đặc biệt nào khác”, nhân viên hộ tống do dự rồi nói tiếp: 'Đây cũng không phải địa bàn của chúng ta..."


Hàm ý là rất khó tìm ra danh tính của đối phương. Kim Phi thở dài, trầm giọng nói: "Đưa thi thể đó vào bờ tìm chỗ chôn!" "Vâng!" nhân viên hộ tống chắp tay, leo thang dây quay lại ca nô.

Buổi sáng tâm trạng Kim Phi rất tốt, nhưng sau sự việc này, tâm trạng của y đột nhiên trở nên chán nản.

Nếu tình huống này xảy ra ở kiếp trước thì vụ án này có thể trở thành vụ án lớn chấn động cả nước.

Người đàn ông này rõ ràng đã bị sát hại và thi thể bị ném xuống sông Trường Giang. Theo lý mà nói phải điều tra tìm ra hung thủ nhưng giờ họ đã rời địa phận Xuyên Thục, có muốn điều tra cũng không được.

Điều quan trọng nhất là trong thời đại mà tính mạng con người bị xem như cỏ rác này, vô số người tị nạn và dân thường chết vô cớ mỗi ngày. Một đứa trẻ ba tuổi nhìn thấy xác chết cũng không kinh ngạc, Kim Phi có muốn quản cũng không quản nổi chuyện này!

Nếu muốn thay đổi tình hình này, chỉ có thể bình định Trung Nguyên và Giang Nam để chấm dứt tình trạng này càng sớm càng tốt, sau đó thiết lập một chế độ cai trị mới.

Tuy nhiên, để đạt được điều này sẽ cần rất nhiều thời gian, Kim Phi cũng không biết bách tính có thể gắng gượng đến lúc đó không.

Ở làng Tây Hà, thứ mà Kim Phi nhìn thấy mỗi ngày là sự yên tĩnh và bình yên, thứ y nhìn thấy là một khung cảnh thịnh vượng và tràn đầy sức sống. Sau một thời gian dài, y không khỏi có chút quên lãng hiện thực.


Nhưng thi thể vừa rồi đã kéo Kim Phi quay lại với hiện thực tàn khốc.

Dường như gió thu đột nhiên trở lạnh, Kim Phi quấn chặt áo, xoay người đi vào bên trong.

Y không thể tìm ra kẻ sát hại thi thể này, tất cả những gì y có thể làm chỉ là quay lại làm việc và cố gắng hết sức để giúp Cửu công chúa bình định thiên hạ.

Nếu đạt được mục tiêu này sớm hơn một ngày, có thể kết thúc thời kỳ hỗn loạn này sớm hơn một ngày và tránh tái diễn thảm kịch trước mắt.

Bắc Thiên Tâm cũng thở dài, nhặt túi lưới lên, đổ hết số cá đánh bắt được từ hôm qua và hôm nay quay lại sông Trường Giang, sau đó đi thu cần lại.

Công chúa Lộ Khiết ra hiệu cho Băng Nhi cũng cất cần câu đi.


Cô ta từng dẫn quân đi quét sạch chiến trường ở thành Du Quan, cho nên từng nhìn thấy quá nhiều thi thể trong tình trạng chết thảm nên sớm đã quen rồi.

Nhưng vừa rồi lúc đang nhìn chằm chằm vào dòng sông, thi thể đột nhiên bị kéo lên khiến cô ta thực sự sợ hãi, có lẽ sau này sẽ không bao giờ câu cá nữa.

Sau sự việc này, Kim Phi cả ngày không rời khỏi phòng của mình. Mãi cho đến tối, khi thuyền lầu chậm rãi tiến vào bến tàu, Nhuận Nương mới gõ cửa phòng của Kim Phi.

"Đương gia, chúng ta đã tới bến tàu Trấn Viễn, Lương ca đang ở trên bờ chờ. chàng!"

Bến tàu này là một trong những trung tâm phân phối hàng hóa lớn ở Giang Nam, nhiều thương nhân buôn ngũ cốc đã xây dựng kho lương ở đây. Ban đầu nó không được gọi là bến tàu Trấn Viễn, mãi cho đến khi Trương Lương đưa theo người của tiêu cục tới đây đánh chiếm tất cả kho lương ở khu vực này và đóng quân ở đây khiến bọn thuỷ tặc kinh hãi. Đồng thời, lập trạm tiếp tế cho tàu thuyền đi qua. Lâu dần, bách tính xung quanh mới gọi đây là bến tàu Trấn Viễn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui