Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

"Thật ư?"

Công chúa Lộ Khiết phấn khích hỏi. "Tiền đề là lần này bọn ta có thể mang về đủ hạt bông,' Kim Phi trả lời. "Ta hiểu!" Công chúa Lộ Khiết liên tục gật đầu.

Mặc dù không biết Kim Phi lấy hạt bông từ các vùng phía Nam ở đâu, nhưng cô ta cảm thấy việc đó chắc hẳn rất khó khăn nếu xét đến khả năng hiện tại của Kim Phi.

Cô ta cũng sẽ rất vui nếu Kim Phi sẵn lòng đưa cho cô ta một ít.

“Nhân tiện, còn một điều nữa ta cần phải nói trước với cô, Kim Phi tiếp tục nói: “Thành thật mà nói, cây bông vải thích ánh nắng và sự ấm áp, vì vậy nó có thể không thích hợp để trồng trọt ở vùng Đông Man. Ngay cả khi ta đưa cho các cô hạt bông cũng có thể không trồng được chúng đâu. Dù trồng sống được thì năng suất cũng không cao lắm."

Công chúa Lộ Khiết không khỏi lo lắng trước lời nói của y. "Tiên sinh, liệu có cách nào khác không?”


Dân số của Đông Man chưa bao giờ có thể phát triển được, điều này liên quan mật thiết đến khí hậu khắc nghiệt.

Không có cây bông vải, họ chủ yếu dựa vào lông động vật để sống qua mùa đông.

Trong những năm gần đây, ở phía bắc trời rất lạnh, và phần lớn dê bò bị chết cóng, và vào mùa đông, trời không chỉ lạnh mà còn thiếu thức ăn, vì vậy họ chỉ có thể ăn dê bò, nhưng vẫn không thể chống chọi nổi qua mùa đông.

Cuối cùng, họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc luộc và ăn da trâu và da dê trước đó.

Kết quả là, nhiều gia đình thậm chí không có quần áo ấm.

Cũng có nhiều người ở Đại Khang thiếu thức ăn và quần áo, nhưng họ không có quần áo, vì vậy họ có thể làm việc trên cánh đồng vào ban đêm hoặc đi tìm một số loại rau dại và thực phẩm khác, trong khi người miền Bắc không có quần áo thì không thể ra ngoài.

Ngay cả việc ở trong túp lều tuyết mà không có đủ quần áo ấm cũng có thể dễ dàng mắc bệnh, một khi mắc bệnh, họ chỉ có thể chờ chết.

Do đó, quần áo là một trong những yếu tố quan trọng quyết định sự phát triển của dân số ở phía bắc, và nó cũng là một trong những vấn đề được quan tâm nhất đối với công chúa Lộ Khiết.

Cuối cùng, việc biết được sự tồn tại của cây bông vải đã mang lại cho công chúa Lộ Khiết một chút hy vọng, nhưng bây giờ Kim Phi lại nói rằng miền bắc có thể không thích hợp cho việc trồng trọt.


“Thành thật mà nói, ta không chắc liệu cây bông vải có thể trồng được ở phía bắc hay không.

Các cô có thể lấy một số hạt bông về và trồng thử. Nếu hiệu quả thì tốt. Nếu không, các người có thể phát triển nông nghiệp và trao đổi lương thực. với bọn ta để lấy cây bông vải.” Kim Phi gợi ý.

Kiếp trước y chưa từng nghiên cứu về nông nghiệp nên y không chắc liệu cây bông vải có thể sản xuất ở vùng đất đen phía đông bắc hay không.

Y đúng là không dám chắc, chẳng qua chỉ cảm thấy miền Bắc không nên trồng cây bông vải, hoặc nếu có thì sản lượng cũng không cao, nếu không thì Kim Phi đã có thể nghe về nó.

"Phát triển nông nghiệp?"

Công chúa Lộ Khiết nghe vậy, cô ta không khỏi nở nụ cười cay đẳng: "Tiên sinh, phương bắc bọn ta chỉ có thể trồng cỏ. Bọn ta có thể trồng trọt lương thực ở đâu được chứ?"

“Có nhiều nơi thích hợp để trồng lương thực.”


Kim Phi giải thích: "Đồng bằng đất đen rộng lớn ở phía đông và phía bắc sông Liêu cực kỳ màu mỹ, là nơi trồng lương thực rất tốt!"

"Tiên sinh, ngài chưa từng đến những nơi đó đúng không?" Công chúa Lộ Khiết cười khổ nói. "Những khu vực ngài nhắc tới đều là đầm lầy, không phải đất đen mà tiên sinh đã nói. Hơn nữa, nơi đó quá lạnh, ngay cả bọn ta cũng không đến đó nhiều!"

Phạm vi hoạt động chính của Đông Man là ở phía đông Nội Mông, Trung Đông Bộ và Ngoại Mông, kiếp trước Kim Phi không thường xuyên lui tới ba tỉnh này.

Bởi vì lúc này ba tỉnh phía đông quá lạnh, lạnh đến mức người Đông Man cũng không chịu nổi.

Nghe những lời của công chúa Lộ Khiết, Kim Phi nhớ lại một lần đọc sách ngoại khóa mà y đã từng tham gia khi còn đi học.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui