Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

“Trịnh huyện lệnh rất có năng lực!” Chu Linh Lung cũng gật đầu.

Những quan viên do dân bầu về cơ bản đều có danh tiếng ở địa phương,

những người như vậy thường là người ngay thẳng, không chấp nhận điều sai trái, nhưng cũng hơi cứng nhắc.

Chuyện hôm nay có thể thuận lợi như thế, ngoại trừ Lưu Sở là người đầu tiên hát bè với huyện lệnh, chắc chắn còn có những người mà huyện lệnh đã sắp xếp trà trộn trong đám đông, Chu Linh Lung cũng không thấy phản cảm mà lại cảm thấy huyện lệnh này không hề cổ hủ cứng nhắc.

Nếu ở huyện thành Huyện lệnh cũng sắp xếp người thúc đẩy thì, các làng trấn cũng sẽ có.

Cho nên mấy ngày sau đó, huyện Trạch Vân đều đang thảo luận chuyện triều đình tìm bọn họ mượn lương thực.

Người dân ban đầu còn hoài nghi, do dự về việc này, nhưng được sự thuyết phục, trấn an của nhân viên công chức, họ dần dần thay đổi thái độ, sau này huyện lệnh còn dựa theo khái niệm “Dân nặng quân nhẹ” do Kim Phi đưa ra mà viết nên khẩu hiệu “Nhân dân chính là chủ nhân quốc gia”, người dân lại càng tích cực cho vay mượn lương thực.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, ở huyện Trạch Vân đâu đâu cũng có thể nhìn thấy người dân đẩy lương thực đến hợp tác xã mua bán.

Tình trạng này kéo dài bảy tám ngày mới kết thúc. Công tác mượn lương thực ở huyện Trạch Vân đã kết thúc.

Chu Linh Lung đích thân dẫn đầu tổ công tác thống kê số lương thực mượn từ nhiều nơi, sau đó báo cáo về Kim Xuyên.


Đây là chuyện công, cho nên tấu chương của Chu Linh Lung đến tiểu đội Chung Minh trước, sau đó từ tiểu đội Chung Minh đưa đến viện Khu Mật.

Khi Thiết Thế Hâm nhìn thấy tấu chương của Chu Linh Lung, ông ta chết lặng.

“Sao có thể? Sao bọn họ lại có thể vay được nhiều lương thực như vậy?”

Theo quan điểm của Thiết Thế Hâm, cho dù Kim Phi vay được lương thực của người dân thì cũng không thể vay được nhiều, nhưng trong tấu chương có nói, thuế ruộng vay được từ huyện Trạch Vân còn nhiều hơn gấp hai lần thuế má địa phương năm nay.

Điều này vượt xa sự mong đợi của Thiết Thế Hâm.

Ông ta thậm chí còn cho rằng Chu Linh Lung đã làm sai lệch dữ liệu để bảo vệ Kim Phi.

Tuy nhiên, ý tưởng này chỉ thoáng qua trong đầu rồi bị gạt đi.

Bởi vì số lương thực này là được vay từng sọt một của hàng chục nghìn người dân trong khắp huyện Trạch Vân, tiền trang rất khó làm giả và rất dễ bị phát hiện.

Dựa trên sự hiểu biết của ông ta về Kim Phi và Chu Linh Lung, cũng không có khả năng họ làm ra chuyện như vậy.

Nghĩ đến đây, Thiết Thế Hâm rốt cục ý thức được lần này mình đã thua, hơn nữa thua tâm phục khẩu phục.


Sau khi ổn định lại tâm trạng của mình, Thiết Thế Hâm cầm tấu chương đi vào Ngự Thư Phòng, xin gặp Cửu công chúa.

Ông ta vào Ngự Thư Phòng phát hiện Kim Phi cũng ở đó. “Tiên sinh cũng ở đây, thế thì vừa hay!”

Thiết Thế Hâm cười chào hỏi với Kim Phi và Cửu công chúa.

“Thiết đại nhân tìm ta có việc à?”

Kim Phi vừa chào lại vừa hỏi.

Viện Khu Mật và Ngự Thư Phòng ở cùng một sân, Thiết Thế Hâm coi như là khách quen của Ngự Thư Phòng, Kim Phi nhất thời cũng không nghĩ đến chuyện

chuẩn bị lương thực.

“Chu chưởng quầy gửi tấu chương, công tác chuẩn bị lương thực ở huyện Trạch Vân đã kết thúc.”

Thiết Thế Hâm lấy tấu chương, giao cho Châu Nhi.

Không đợi Châu nhi đưa tấu chương cho Cửu công chúa, Kim Phi đã giành trước.

Cửu công chúa nhìn về phía Thiết Thế Hâm, hỏi thẳng: “Kết quả như thế nào?”

“Lương thực huyện Trạch Vân chuẩn bị được nhiều hơn gấp hai lần thuế nông nghiệp mùa thu!” Thiết Thế Hâm trả lời.

“Vậy sao?” Cửu công chúa đặt tấu chương trong tay, gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ: “Chuẩn bị được nhiều như vậy sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui