Như vậy sau này cho dù chuyện mua bán có xảy ra chuyện, cũng không cần lo lắng giống cây có vấn đề nữa. Nghĩ tới này, Kim Phi lập tức ngồi lên vị trí của Cửu công chúa, đích thân viết thư hồi âm cho Lạc Lan.
Sau khi viết xong y đưa cho Cửu công chúa đọc qua một lần, xác nhận không có vấn đề, lại ấn con dấu của y lên, đóng kín thư lại rồi giao cho Liêu Quân.
Khi Liễu Quân đã đi, Kim Phi lần lượt viết cho Trương Lương, Khánh Hoài, đội thuyền Trấn Viễn số hai và Trịnh Trì Viễn mỗi người một bức thư, ra lệnh cho Trấn Viễn số hai sau khi kết thúc nhiệm vụ, thì phải đến Đông Hải báo cho
thủy quân đầu tiên.
Vì bảo đảm an toàn ở Đông Hải, Kim Phi ra lệnh Trương Lương và Khánh Hoài rút 500 người từ trong quân của họ, đến đóng ở Đông Hải.
Kim Phi giao thư cho Tiểu Ngọc, lúc đó trời đã tối mù rồi. Ban nấy Nhuận Nương bảo sẽ sai Tiểu Nga đến gọi bọn họ ăn cơm, nhưng mà lại bị Quan Hạ Nhi ngăn lại.
Quan Hạ Nhỉ đã từng trách Cửu công chúa không chỉ một lần, nói cô ấy không ăn cơm cho khỏe, đến giờ cơm thường xuyên gọi mà không về ăn.
Lúc này cô đột nhiên hiểu cho Cửu công chúa rồi.
Cây bông và lúa của nước K có liên quan trực tiếp tới vấn đề cơm ăn và áo ấm của con dân Đại Khang, quan trọng đến mức không cần nói cũng biết, hơn nữa Liêu Quân và Tiểu Ngọc bên cạnh còn đang chờ thư hồi âm của Cửu công chúa và Kim Phi.
Thời điểm này, nếu Kim Phi và Cửu công chúa mà bỏ mặc bọn họ đi về ăn cơm, thì thật sự là không ra gì.
Đổi thành mình, Quan Hạ Nhi cảm thấy cô không xơi nổi.
Có sự sàng lọc của đội Chung Minh và xem xét lần hai của viện Khu Mật, tấu chương được đưa đến tay Cửu công chúa, lấy bừa một quyển ra, cũng liên quan đến mạng sống của rất nhiều người.
Từ trạng thái bây giờ của Cửu công chúa cho thấy, cô ấy đã sớm quen với chuyện này rồi.
Có hôm trời khuya vắng người, Quan Hạ Nhi và Kim Phi đã từng thì thầm nói về ngôi vị hoàng đế, Kim Phi nói làm hoàng đế không dễ như vậy đâu, còn nói y không làm nổi.
Khi đó Quan Hạ Nhi còn không hiểu, cho rằng mỗi ngày Cửu công chúa chỉ xem tấu chương, lại không cần ra đồng làm việc, thế thì có gì khó khăn đâu chứ?
Bây giờ cô mới hiểu, hóa ra làm hoàng đế thật sự không sung sướng như vậy. Trên đường về ăn cơm, Quan Hạ Nhi kéo tay Cửu công chúa, dịu dàng nói: “Vũ Dương, muội đã vất vả rồi!"
“Có phu quân và tỷ tỷ làm chỗ dựa của ta, không vất vả!” Cửu công chúa cười cầm tay Quan Hạ Nhi: “Tỷ, cảm ơn tỷ đã nhường chăn cho tai”
Phản ứng lúc ấy của Kim Phi khi nhìn thấy chăn ở Ngự Thư Phòng, cùng với biểu cảm của Quan Hạ Nhi, đều đã bị Cửu công chúa nhìn thấy.
Với sự thông minh của cô ấy, lập tức đoán ra được có chuyện gì rồi.
Nhưng khi ấy còn có người ngoài ở đó, mà tâm tư của Cửu công chúa đều đặt hết lên tấu chương của Lạc Lan rồi, nên không nói gì nhiều.
Bây giờ bên cạnh chỉ có Kim Phi và Quan Hạ Nhi, Cửu công chúa lúc này mới nói cảm ơn.
“Trời đất, có mỗi cái chăn thôi mà, cảm ơn hay không cảm ơn gì.”
Quan Hạ Nhi xua tay nói: “Hơn nữa, chăn này là đương gia làm cho muội, có phải là ta nhường cho muội đâu mài!”
Đương gia còn nói, đây là chăn bông đầu tiên của Đại Khang, chỉ xứng với nữ đế đầu tiên của Đại Khang như muội!"
Đối với cấp bậc cao thủ như Cửu công chúa, lời nói của Quan Hạ Nhi không khác gì lời nói dối của trẻ con, Cửu công chúa liếc mắt là nhìn thấu ngay.
Nhưng đó cũng chính là lý do khiến Cửu công chúa càng cảm động hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...