Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Dù đã có phi thuyền thì bồ câu đưa thư vần là cách liên lạc nhanh nhất. Nhưng nhược điểm của bồ câu đưa thư cũng rất rõ ràng.
Trước hết, trọng lượng mà chim bồ câu mang được là có hạn, chỉ có thể buộc một mảnh vải nhỏ vào chân chim bồ câu, nếu buộc quá nhiều đồ thì tốc độ bay của chim bồ câu sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Khoảng cách càng xa thì ảnh hưởng này càng rõ ràng.
Ngoài ra, thời đại này vẫn còn rất nhiều động vật hoang dã, nhiều loài ăn thịt như đại bàng này kia sẽ ăn chim bồ câu và một số người dân cũng sẽ rải mồi để bãy chim bồ câu, thế nên khó mà đảm bảo sự an toàn của chim bồ câu trong lúc bay.
Vì tính chính xác của tình báo, kể từ khi phi thuyền xuất hiện, tiểu đội Chung Minh luôn sử dụng phi thuyền để truyền đạt những thông tin quan trọng, chỉ khi tiêu cục Trấn Viễn gặp phải tình huống cực kỳ cấp bách mới sử dụng chim bồ câu để đưa tin nhanh hơn.
Nói chung, khi chim bồ câu được thả ra thì phi thuyền cũng xuất phát.
Nếu gặp gió giật hoặc trời mưa, phi thuyền còn có thể đến nơi nhanh hơn bồ câu đưa thư.
Bồ câu đưa thư từng là phương tiện liên lạc quan trọng ở Xuyên Thục, nhưng giờ đây chúng đang dần suy giảm.
Ví dụ như lần này, dù Lạc Lan có mang theo một số chim bồ câu đưa thư, nhưng để đảm bảo thông tin có thể được truyền tải 100% vẫn phải chọn sắp xếp một cái phi thuyền để trở về.
Điều này cũng minh họa tầm quan trọng của tình báo.
"Phu quân, đây là tấu chương Lạc Lan gửi về."
Cửu công chúa lấy cái tấu chương trên bàn đưa cho Kim Phi.
Kim Phi nhanh chóng nhận lấy và mở nó ra.
"Được! Được! Được!"
Kim Phi để tấu chương xuống, nói liền tù ba chữ được.
Y đã hiểu tại sao Cửu công chúa phải cho cấm quân gọi y về.
Mặc dù tốc độ của phi thuyền không nhanh bằng máy bay nhưng nó vẫn có thể bay mấy trăm dặm mỗi ngày, dù Nước K cách Xuyên Thục mấy ngàn dặm nhưng đáng lẽ phải đến nơi sớm hơn rồi nhưng đội viễn chinh vẫn chưa bao giờ gửi bồ câu về để báo an toàn, Kim Phi còn tưởng rằng bồ câu đã bị chim săn mồi như đại bàng gì đó ăn thịt rồi.
Đọc tấu chương xong y mới biết được, để không khơi dậy sự cảnh giác và thù địch ở Nước K, Lạc Lan cũng không cho phi thuyền bay thẳng đến Nước K mà thay vào đó là, sau khi bay qua những dãy núi khó khăn nhất, đã hạ cánh cách đó một hai trăm dặm ngoài chỗ đất hoang của Nước K.
Sau đó, cô cho đoàn viễn chỉnh đến thị trấn gần nhất mua mấy con ngựa la, cả nhóm giả thành người đi từ xa đến rồi bỏ tiền tìm một vài người dân địa phương biết tiếng Hoa Hạ làm hướng dẫn viên và phiên dịch rồi mới tiếp tục xuất phát.
Cuối cùng, tuy chỉ còn lại một hai trăm dặm vẫn phải đi mấy ngày mới tới thành thị lớn nhất của Nước K.
Nếu chỉ có quân viễn chinh, có lẽ họ sẽ đến thành ngay sau khi đến nơi và nói chuyện mua lương thực với mấy người buôn lương thực.
Nhưng Lạc Lan không làm vậy.
Cô ấy có thể hiểu rõ ý định của Kim Phi nên không vào thành mà thuê một sân ngoài thành làm nơi dừng chân, sau đó bắt đầu tìm hiểu phong tục tập quán của dân địa phương, đồng thời học hỏi ngôn ngữ địa phương từ người hướng dẫn.
Lạc Lan chỉ hỏi thăm một số phong tục dân gian và trò chuyện với người dân địa phương, điều đó không khó khăn cũng chỉ mất mấy ngày, Lạc Lan đã hiểu được đại khái về tình hình Nước K.
Nhưng cứ như vậy, kết quả là Lạc Lan cũng thu hoạch được kha khá, đồng thời cũng khiến Kim Phi liên tục kêu ba chữ "được"!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...