Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Quan Hạ Nhi thấy Kim Phi lấy hết nhét chăn vào ngực mình, cô đành ôm đứng sang một bên.
Sau đó Đường Đông Đông bước tới chạm vào chăn bông, thậm chí còn đưa †ay vào cảm nhận một lúc.
“Đúng là vừa mềm vừa ấm nhưng có hơi tốn công chút."
Đường Đông Đông nhìn Kim Phi: "Tiên sinh, huynh có thể làm một cái máy bật bông không?”
Bật bông quả thật là tốn nhiều thời gian và công sức, một đống người bận rộn cả buổi chiều mới xong được một tấm chăn.
Tất nhiên, cũng là do có mấy người trong nhóm A Kiều mới tiếp xúc lần đầu tiên nên chưa được thuần thục.
Nhưng với tốc độ này, e là dù sau này họ có làm thuần thục hơn thì cũng không nhanh hơn bao nhiêu.
Bây giờ máy móc trong xưởng dệt đã được Kim Phi cải tiến rất nhiều, bọn Vạn Hạc Minh và Lưu Bất Quần cũng tham gia cải tiến nên hiệu suất đã rất cao. Đường Đông Đông với tư cách là trưởng xưởng dệt lại càng quen thuộc mấy loại máy móc này.
Nhìn cách làm việc thuần túy thủ công này có hơi không chấp nhận được.
Cứ tưởng rằng Kim Phi sẽ nói để y nghiên cứu nghiên cứu, ai ngờ y lại gật đầu ngay mà không cần suy nghĩ: "Được thôi!"
"Tiên sinh, huynh đã vẽ bản vẽ của máy bật bông từ lâu rồi sao?" Đường Đông Đông hỏi.
"Bản vẽ thì chưa nhưng ta biết cách vẽ." Kim Phi trả lời.
"Đương gia đã biết rồi, sao còn chưa làm ra?" Quan Hạ Nhi tò mò hỏi.
Cô rất hiểu Kim Phi, biết y còn thích máy móc hơn Đường Đông Đông nhiều.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
2. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
3. Cô Ấy Đến Xem Concert Của Tôi
4. Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
=====================================
"Bởi vì máy bật bông khá phức tạp, đầu máy cũng lớn. Mà năm nay chúng ta chỉ trồng một lượng bông nhỏ nên không cần phải làm ra một cái máy lớn như vậy."
Kim Phi giải thích: "Máy móc phù hợp cho các nhà xưởng, nhưng đợi sau này việc trồng bông được phổ biến, người dân gom bông muốn làm một cái chăn
bông hay một cái áo bông, thì phải ôm bông đến xưởng dệt sao?
Mặc dù cách bật bông này hơi chậm, nhưng dụng cụ cần có đơn giản và phù hợp với dân chúng. Người dân có thể tự bật bông ở nhà để làm chăn."
"Cũng phải,' Đường Đông Đông hiểu ra lại gật đầu. "Được rồi, mọi người đều bận rộn cả biểu chiều rồi, hôm nay làm tới đây thôi." Kim Phi nói: "Ta sẽ sắp xếp cho xưởng gỗ gấp rút tăng ca suốt đêm để làm ra mấy bộ công cụ. Ngày mai mọi người tới đây, hai người một nhóm cùng nhau làm."
Y biết cách chế tạo ra máy bật bông thế nào, là bởi vì kiếp trước đi học đã từng học rồi, Tuy nhiên, các công cụ bật bông thủ công quá đơn giản và không hề được dạy trong sách. Kim Phi chỉ hoàn toàn dựa vào ấn tượng của bản thân để vẽ ra, cũng không dám đảm bảo có thể sử dụng được hay không nên lần đầu cũng không cho xưởng gỗ làm quá nhiều mà chỉ làm hai bộ.
Nếu lỡ y nhớ nhầm cái gì đó làm công cụ không hoạt động được, cũng sẽ không làm hao phí vật liệu và thời của xưởng gỗ.
Bây giờ các công cụ đã được nghiệm chứng là có thể hoạt động, thế nên có thể thông báo cho xưởng gỗ sản xuất, hơn nữa dự định sang năm có thể đưa đến hợp tác xã mua bán để bán ra ngoài.
Chờ thêm mấy năm nữa quy mô trồng bông lớn hơn, Kim Phi tin là những người kiếm sống bằng nghề trồng bông ở kiếp trước cũng sẽ xuất hiện ở thế giới này.
Nhuận Nương và Quan Hạ Nhi đều ở nhà máy dệt cả buổi chiều, bây giờ mới trở về nấu cơm, chắc nhanh lắm cũng phải mất một lúc nữa mới được ăn cơm. Nên Kim Phi cũng không sắp xếp cho người khác đến xưởng gỗ, bèn thong dong một mình đi tới đó.
Ai ngờ y vừa đến cửa xưởng gỗ còn chưa kịp bước vào, là đã nhìn thấy một cấm quân cưỡi ngựa phi nước đại lao về phía mình.
Muốn đến gần Kim Phi là phải xét người cho dù có là cấm quân cũng không phải là ngoại lệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...