A Kiều nghe thế thì vội vàng nhấc cung lên.
Lúc này mọi người mới nhìn thấy, đúng là trên dây cung có khá nhiều sợi bông.
Sợi bông quấn lên dây cung càng nhiều, thì hiệu quả bật bông càng thấp, bật thêm vài cái nữa thì A Kiều không thể không dừng lại lấy hết sợi bông ra.
“Bật bông là công việc cần cả kiên nhẫn và sức khỏe, không thể gấp gáp.”
Kim Phi vừa giúp đỡ A Kiều gỡ bông khỏi dây cung, vừa nói: “Ngươi càng sốt ruột, thì dây cung càng dễ bị sợi bông quấn vào, thời gian gỡ bông ra như thế này còn nhiều hơn là thời gian vừa rồi ngươi tiết kiệm được.
Thật ra bật bông và chạy đường dài rất giống nhau, cần có sự điều độ, nếu ngay từ đầu chạy quá, thì sau này ngươi sẽ dễ bị mệt mỏi, thở gấp, chẳng bằng ngươi giữ một nhịp độ vừa phải, thoải mái ngay từ đầu.”
“Ta hiểu rồi.” A Kiều gật đầu.
Sau khi gỡ sạch sợi bông, động tác của A Kiều chậm hơn rất nhiều, dần dần cô ấy tìm được nhịp độ phù hợp với mình.
Kim Phi chỉ làm ra tổng công hai bộ công cụ để bật bông thôi, sau khi y thấy A Kiều đã nắm vững, không còn vấn đề gì nữa, Kim Phi lại gọi một người công nhân khác lên buộc cung gỗ và hướng dẫn.
Hơn mười phút sau, Kim Phi thấy A Kiều bắt đầu mệt mỏi, thì bảo cô ấy dừng lại nghỉ ngơi, rồi mới đổi cho một người công nhân khác đi lên thay cô ấy.
Quá trình bật bông thật ra rất nhàm chán, khi vừa mới bắt đầu thì mọi người còn thấy mới lạ, thích thú nhưng sau khi nhìn hơn nửa giờ thì ai cũng thấy không còn thú vị nữa.
Mấy người Quan Hạ Nhi, Nhuận Nương, Đường Đông Đông còn đỡ, các cô có niềm đam mê đối với ngành sản xuất dệt, hơn nữa buổi chiều họ đều rảnh, cho nên vẫn đều rất tập trung làm, thậm chí còn có vẻ càng làm càng hăng.
Nhưng Đường Tiểu Bắc và Cửu công chúa thì hơi đứng ngồi không yên.
“Phu quân, ta còn vài việc, ta đi Ngự Thư Phòng trước nhé!” Cửu công chúa rời đi đầu tiên.
Sau khi Cửu công chúa rời đi, thì Đường Tiểu Bắc ngáp ngắn ngáp dài trở về ngủ trưa.
Mấy người công nhân lần lượt thay phiên nhau, hơn ba giờ sau, họ mới có thể bật xong nửa bao sợi bông.
Những sợi bông bồng bềnh trắng muốt được bày trên bàn, thoạt nhìn tựa như đám mây trên trời vậy, sờ vào vừa mềm vừa xốp.
Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, Kim Phi lấy ra một cái sàng trúc, bắt đầu nén sợi bông lại để định hình.
Quá trình này diễn tra trong vòng mười phút.
Sau khi bông được định hình, Kim Phi bảo Quan Hạ Nhi lấy chỉ nhỏ đã được chuẩn bị sẵn để xe sợi.
Đây là phần việc rất cần sự thuần thục và ăn ý giữa hai người trong quá trình bật bông, tuy Kim Phi và Quan Hạ Nhi rất ăn ý với nhau, nhưng đây là lần đầu tiên họ làm việc này, cho nên giữa chừng làm hỏng mấy lần, mãi cho đến khi bầu trời tối đen mới có thể xem như hoàn thành việc này.
Cuối cùng Kim Phi lại lấy ra nắp bát tô đã được chuẩn bị trước đó, y đè ép sợi bông đã được định hình cho dính chắc vào nhau, và thế là ruột chiếc chăn đầu
tiên của Đại Khang đã được hoàn thành.
“Cuối cùng cũng xong," Kim Phi vỗ hai bàn tay vào với nhau vài lần: “Đo xem cái này dài rộng bao nhiêu đi, sau đó lấy hai miếng vải khâu bọc lại là được!”
“Để ta sai người!” Đường Đông Đông nghe thế thì ngoắc tay gọi trợ thủ đến. Nơi này chính là xưởng dệt, không có gì ngoài vải.
Trợ thủ đo kích cỡ xong thì chạy ra ngoài, vài phút sau đã mang về hai miếng vải vuông vức chạy về.
Quan Hạ Nhi xắn tay áo, dẫn Nhuận Nương đi đến, rồi dựa theo chỉ đạo của Kim Phi để khâu chăn.
Hơn mười phút sau, chiếc chăn bông đầu tiên của Đại Khang đã được chính thức ra đời.
Kim Phi gấp chăn bông lại, ôm vào trong lòng hít một hơi thật sâu, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
May mà trước đây y có thể thường xuyên nhìn thấy người khác bật bông, cho dù là công cụ hay trình tự công việc y cũng không nhớ lầm, thử làm chăn bông chỉ một lần là thành công.
“Đương gia, chăn bông này đúng như chàng nói, vừa mềm vừa ấm!”
Quan Hạ Nhi vuốt chăn bông, ánh mắt lấp lánh.
“Hạ Nhi, cho nàng chiếc chăn này!” Kim Phi nói
“Cho ta?” Quan Hạ Nhi lắc đầu nguầy nguậy: “Chàng vẫn là nên cho Vũ Dương đi, đây là chiếc chăn bông đầu tiên của Đại Khang, Vũ Dương là vị nữ đế đầu tiên trong thiên hạ, cho cô ấy mới là thích hợp nhất!”
“Cần gì phải suy nghĩ nhiều như thế? Ta nói cho nàng là cho nàng, ngày mai ta lại làm cho nàng ấy chiếc khác là được.”
Kim Phi nhét chăn bông vào lòng Quan Hạ Nhi luôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...