Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Quan Hạ Nhi nghe xong, không khỏi nhớ ra cuộc sống trước khi gả cho Kim Phi.

Ký ức sâu đậm nhất lúc đó của cô chính là đói, gần như thời gian nào cũng trong trạng thái đói.

Tiểu Nga giống như cô vậy, đi trên đường nhìn thấy cỏ dại non chút cũng muốn thử, đến mùa đông không còn cỏ dại nữa, Tiểu Nga cũng lấy cành cây năm trên mặt đất đào rễ cây cỏ.

Hiệu suất đào đất của cành cây quá thấp rồi, lúc đó Tiểu Nga lại chỉ có ba, bốn tuổi thường xuyên đào cả buổi chiều, tay chân đều lạnh cóng cũng chỉ có thể đào được mấy cọng.

Sau đó cẩn thận từng chút mang về chia sẻ với Quan Hạ Nhi. Rễ cây mùa đông vừa già vừa cứng, nhưng vì cho bụng chút an ủi, cũng vì lẫn trong vị đắng chát của rễ cỏ có chút vị ngọt, mỗi lần hai chị em ăn đều vô cùng vui vẻ.

Nhớ lại cuộc sống lúc đó, lại nhìn xem thỏ rừng gà rừng treo ở dưới hiên nhà bếp, đột nhiên Quan Hạ Nhi có cảm giác như trải qua một đời vậy.

Quan Hạ Nhi không giỏi biểu đạt suy nghĩ và tình cảm của bản thân nhưng lúc này lại quay đầu nhìn Kim Phi, trong mắt đều là sự cảm kích và thâm tình.


Nếu như không phải có mặt nhiều người, e rằng Quan Hạ Nhi đã nhào vào lòng của Kim Phi rồi.

“Hụ hụ, tỷ tỷ đừng nhìn nữa muội không dễ gì mới về một lần, mấy ngày này tướng công đều thuộc về muội!”

Đường Tiểu Bắc đi lên choàng tay Kim Phi: “Tỷ tỷ không được giành với muội!"

“Ai muốn giành với muội chứ?” Quan Hạ Nhi giận dỗi mắng Đường Tiểu Bắc một tiếng.

“Ai muốn thì ai biết!” Đường Tiểu Bắc tinh nghịch cười: “Tỷ tỷ nếu như tỷ thật sự muốn...”

Kết quả còn chưa nói xong thì đầu đã bị Kim Phi gõ một cái.

Đường Tiểu Bắc có khi chính là một ác ma nhỏ, Kim Phi đối phó với cô ấy đã rất mất sức rồi nếu như để cho cô ấy tìm thêm trợ thủ thì Kim Phi lo lắng bản thân có thể ngay cả ngủ cũng không được.

Nếu như bình thường thì thôi đi, gần đây quá nhiều chuyện rồi.

Đúng, chính là gần đây quá nhiều chuyện.

Mấy người đang nói chuyện, Đường Đông Đông và Bắc Thiên Tâm cùng nhau đi vào.

Mắt của Quan Hạ Nhi sáng lên, nhanh chóng đi qua đó: “Đông Đông về rồi, mau rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm!”


“Hạ Nhi” Đường Đông Đông cười cười với Quan Hạ Nhị, sau đó lại quay đầu chào hỏi với đám người Kim Phi: “Tiên sinh, bệ hạ, Nhuận Nương..."

Còn Bắc Thiên Tầm thì trực tiếp chạy đến dưới hiên nhà ngồi cùng với bốn nhóc con, nghiên cứu quà: “Chia gì đó? Người nhìn thấy có phần, chia tỷ chút đi!”

“Thiên Tầm tỷ tỷ, đây là Tiểu Bắc tỷ tỷ mang cho bọn muội mà!” Tiểu Nga kháng nghị.

“Tiểu Bắc là tỷ tỷ của muội, cũng là tỷ tỷ của ta dựa vào cái gì các muội có thể †a không thể?”

Bắc Thiên Tầm liếc Tiểu Nga một cái: “Ta khuyên các muội hiểu chuyện chút, nếu không thì đừng trách ta ăn một mình nhé!”

Tiểu Nga biết Bắc Thiên Tầm thật sự có thể làm ra chuyện lấy hết tất cả quà đó, vô cùng hiểu chuyện mà cũng chia một phần cho Bắc Thiên Tâm.

“Vậy còn được!” Bắc Thiên Tâm mãn nguyện cầm quà đứng lên. Tiểu Nga tức đến làm mặt quỷ ở sau lưng cô ấy.

Quan Hạ Nhi vỗ Bắc Thiên Tâm một cái: “Sao nuôi càng sống càng nhỏ vậy? Đã bắt đầu giành đồ với trẻ nhỏ sao?”


Còn chưa nói xong, trong miệng đã bị Bắc Thiên Tâm nhét một miếng bánh.

Quan Hạ Nhi cầm miếng bánh ra, ra sức vỗ Bắc Thiên Tầm vài cái để trút giận, sau đó gọi mọi người vào nhà ăn cơm.

“Phi Phi đâu?” Đường Tiểu Bắc hỏi.

“Đang ở núi Thiết Quán chuẩn bị đại hội thể thao mùa thu, gần đây Phi Phi vẫn luôn bận việc này, đã mấy ngày không xuống núi rồi.” Quan Hạ Nhi trả lời: “Nhưng mà nếu như muội ấy biết muội về chắc chắn sẽ về thăm muội.”

“Lại mở đại hội thể thao rồi sao? Vậy muội về quá đúng lúc rồi!”

Đường Tiểu Bắc quay đầu nhìn Đường Đông Đông: “Tỷ tỷ, xưởng dệt cũng mở sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui