Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

“Nhật báo Kim Xuyên?”

Trần Văn Viễn sửng sốt.

Sao báo chí có thể làm giảm thất thoát lương thực được chứ? Cửu công chúa cũng nghỉ ngờ nhìn Kim Phi.

“Sau khi lương đổ lương thực, cần rất lâu mới mọc mầm, nếu không bị ngấm nước, thì trong thời gian ngắn sẽ không bị thối rữa, việc chúng ta phải làm, là tập hợp người dân nhặt hoa màu bị đổ càng sớm càng tốt.”

Kim Phi nói: “Mấy ngày gần đây, hoa màu ở nhiều nơi đều đã chín, đang là thời kì thu hoạch, nhật báo Kim Xuyên cần kêu gọi người dân giúp đỡ, tranh thủ đưa lương thực về kho.”


“Được, ta quay về viết bản thảo, rồi gửi đi càng sớm càng tốt.” Trần Văn Viễn gật đầu.

“Đây là phương pháp bảo quản thức ăn ướt, ngươi cũng phát ra ngoài đi.” Kim Phi cầm tờ giấy trên bàn đưa cho Trần Văn Viễn.

Do thuế nặng và nông cụ lạc hậu, vì thế đất đai mà người dân có thể canh tác rất có hạn, nếu trời mưa suốt, dù người dân đội mưa dùng tay nhổ lúa, thì một người nhổ trong một ngày sẽ không ít.

Nhưng mấu chốt là người thời đại này kiến thức quá ít, diện tích sinh hoạt nhỏ, nếu trời mưa liên tục thì khó tìm được nơi sấy khô lương thực, hầu hết người dân chỉ biết chất đống lương thực vào một góc, sau đó nhìn lương thực bị hỏng.

Trong bản thảo, Kim Phi liệt kê một số phương pháp bảo quản lương thực và phương pháp làm việc phù hợp với nhà nông.

Trần Văn Viễn vội vàng nhận lấy bản thảo, vội đọc qua, rồi quay về lấy bản thảo.

Cũng giống như khích lệ việc ủ phân, bản thảo lần này sẽ được phát hành dưới dạng bản phụ, hơn nữa để cho quan viên địa phương thông báo đến các làng xã.

Lương thực là nền tảng của con người, nhất là trong thời đại con người có thể chết đói bất cứ lúc nào, mỗi miếng ăn đều rất quý giá.


Thời gian thu hoạch chỉ kéo dài vài ngày, nếu quá muộn, thóc sẽ thối rữa trên đồng, để đảm bảo thu hoạch, Kim Phi bàn bạc với Cửu công chúa, tạm thời dừng mọi công cuộc ra công cứu giúp, các xưởng dệt cũng tạm thời giảm sản lượng thậm chứ ngừng sản xuất, các trưởng xưởng cho công nhân xuống làng quê, giúp đỡ nhân dân thu hoạch lương thực.

Binh phủ mọi nơi và công chức, trừ việc duy trì trật tự, tất cả cũng phải cống hiến hết mình cho công cuộc thu hoạch lương thực.

Một chính quyền mới tràn ngập sức sống. Cửu công chúa lên ngôi chưa đầy hai năm, đại bộ phận công chức địa phương đều do người dân bầu ra, chưa có dáng vẻ quan liêu, nên phần lớn đều là người nói được làm được.

Trưởng trấn Từ Tam Khôi của trấn Lương Miếu huyện Thanh Sơn Kim Xuyên là một trong số đó.

Khi đội Chung Minh chủ trương đánh cường hào chia ruộng đất ở nhiều nơi, họ sẽ nói chuyện với người dân địa phương, thống kê người nổi tiếng ở nơi đó, xem người dân cảm thấy ai thích hợp để làm trưởng trấn trưởng thôn, sau đó họ sẽ đến nói chuyện với những người này, nếu bọn họ đồng ý đảm nhiệm chức vụ trưởng trấn trưởng thôn, sẽ được đưa vào danh sách ứng cử viên.


Sau khi đánh cường hào chia ruộng đất xong, là đại hội xét xử công khai, sau đó là khâu bỏ phiếu.

Đội Chung Minh dùng lá của các loại cây khác nhau để đại diện cho các ứng viên khác nhau, phát cho người dân địa phương, sau đó dựng thành nhiều lán, người dân sẽ cầm các loại lá rồi xếp hàng đi vào trong lán, rồi thả là cây vào trong rương.

Giám sát bỏ phiếu đều là người ngoài, dưới tình huống như vậy sẽ không can thiệp vào kết quả bỏ phiếu, cho nên dùng cách này để bầu ra các trưởng thôn trưởng trấn, trên cơ bản đều là người tốt mà người dân địa phương chọn ra.

Dù có vài động tác nhỏ, nhưng đại hội xét xử công khai kết quả đã rành rành ngay trước mắt những tên tham quan ác bá kia, nên bọn họ cũng không dám thô lỗ.

Cho nên bất kể là thật lòng thật dạ, hay sợ hãi xét xử, thì các nhân viên công chức ở Xuyên Thục đều tận tâm làm hết bổn phận của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui