Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

“Vậy ta nói luôn ha.” Thiết Chùy nhìn quanh phòng bếp để xác định xung quanh không có người nào khác, sau đó mới nằm xuống bàn, đưa mặt đến trước mặt Kim Phi: "Tiên sinh, ngài có nhớ mình từng viết một câu thơ không?”

“Ta viết nhiều thơ lắm, ngươi đang nói câu nào?" Kim Phi ngả người ra sau nói: “Còn nữa, nói chuyện thì nói chuyện, đừng lại gần như vậy!”

“Chính là cái câu hoa nở rộ thì phải cắt đi, đừng đợi đến khi hoa tàn, cành gấy.

Thiết Chùy ngồi về chỗ cũ rồi nói: “Tiên sinh, khi làm thơ ngài sáng suốt như vậy mà đến việc của mình thì lại lơ mơ như thế chứ?

Bệ hạ đã ban hôn cho ngài và Đường trưởng xưởng rồi thì hai người chính là một cặp, vì sao cứ phải e thẹn thế?”

"Ngươi không hiểu!"

“Ta không hiểu?” Thiết Chùy nghe thấy thế thì nóng nảy: “Ông đây... lỡ miệng rồi, nếu nói về việc đánh giặc và nghiên cứu những thứ này thì quả thật thủ hạ không bằng tiên sinh, nhưng về nam nữ thì tiên sinh không bằng ta, số cô nương mà ta ngủ cùng còn nhiều hơn tiên sinh!”


“Sau này gặp Vũ Hồng ta sẽ nhắc lại câu này với cô ấy.” Kim Phi liếc nhìn Thiết Chùy một cái.

Tên này từng là một kẻ phong lưu, đặc biệt là thời điểm đi mở rộng xà phòng thơm, Đường Tiểu Bắc đã đặc biệt phê duyệt rất nhiều tiền cho anh ta để anh ta đi thanh lâu mở rộng phạm vi.

Thời gian đó, Thiết Chùy phong lưu vô hạn, có thể đi dạo hẳn mấy cái thanh lâu to nhỏ trong vòng một ngày.

“Tiên sinh, chúng ta nói về chủ đề của nam nhân thì không được đi cáo trạng!” Thiết Chùy nhanh chóng bỏ cuộc.

Kể từ khi hẹn hò với Vạn Vũ Hồng thì anh ta không còn đi thanh lâu nữa, một là khi xưa vào thanh lâu nhiều rồi nên cảm thấy hơi chán, hai là vì Vạn Vũ Hồng và Bắc Thiên Tầm có mối quan hệ rất tốt, động một cái là lôi Bắc Thiên Tâm ra để chống lưng.

Bắc Thiên Tâm cũng không ngại phiền phức, bất cứ khi nào Vạn Vũ Hồng yêu cầu cô ấy đánh Thiết Chùy thì cô ấy sẽ đánh, hoàn toàn trở thành tay nằm đấm kim bài của Vạn Vũ Hồng.

Vạn Vũ Hồng cũng là một người có chừng mực, mặc dù có quan hệ rất tốt với Bắc Thiên Tâm nhưng ngoài việc nhờ Bắc Thiên Tâm đánh Thiết Chùy thì cô ấy cũng chưa từng lợi dụng Bắc Thiên Tâm làm những chuyện khác nên Kim Phi và Quan Hạ Nhi cũng không quản chuyện này.

“Sợ bị cáo trạng thì đừng có khoe khoang trước mặt ông đây!” Kim Phi đặt tách trà lên bàn.

“Không phải chỉ là nói chuyện phiếm thôi hay sao?” Thiết Chùy nhanh chóng rót thêm trà cho Kim Phi: “Tiên sinh, thật ra tầng ngăn cách giữa ngài và Đường trưởng xưởng vẫn chưa bị phá vỡ nên vẫn còn e thẹn, nếu như phá vỡ rồi thì sẽ ổn thôi.

Nếu không tin thì ngài nhìn Tả trưởng xưởng mà xem, không phải cũng như vậy hay sao?”


Mặc dù Kim Phi luôn đả kích Thiết Chùy nhưng phải thừa nhận rằng những gì anh ta nói đều có lý.

Đường Đông Đông là xưởng trưởng, Tả Phi Phi cũng là xưởng trưởng, các nữ công nhân dưới quyền của Đường Đông Đông làm việc trong thời bình và đi lính trong thời chiến, các nữ công nhân dưới quyền Tả Phi Phi cũng vậy.

€ó thể nói hoàn cảnh của cả hai người giống hệt nhau, điểm khác biệt là Tả Phi Phi chủ động hơn, sau khi được ban hôn, cô ấy chủ động đi tìm Kim Phi, vì thế mối quan hệ giữa hai người tiến thêm một bước một cách tự nhiên, trở nên thân mật và ăn ý hơn trước.

Trái lại, thật ra Đường Đông Đông đã sớm quen Kim Phi, cùng với sự giúp đỡ của Quan Hạ Nhi thì đáng lẽ cô ấy sẽ được ưu ái hơn Tả Phi Phi nhưng cô ấy lại luôn tránh mặt y, mối quan hệ giữa cô ấy và Kim Phi còn không bằng trước kia.

“Tiên sinh, Đường trưởng xưởng là cô nương, ngượng ngùng một chút cũng là chuyện bình thường, chúng ta là nam nhân, lúc nào nên chủ động thì phải chủ động."

Thiết Chùy nói: “Giống như những gì ngài viết trong bài thơ vậy, hiện giờ Đường trưởng xưởng thời kỳ phong nhã hào hoa, ngài nên hái thì phải hái, thời gian tốt đẹp của cô nương nhà người ta chỉ có bảy tám năm này thôi, một khi đã bỏ lỡ thì có nói gì cũng vô ích, chẳng những sẽ làm chậm trễ Đường trưởng xưởng mà còn trì hoãn cả xưởng dệt nữa đúng không?”

“Sao lại dính líu đến cả xưởng dệt nữa?”

“Đường trưởng xưởng là xưởng trưởng của xưởng dệt, không đúng, cô ấy là người đứng đầu trong ngành dệt, có một số việc lẽ ra cô ấy phải bàn với ngài, nhưng với tình hình hiện tại của hai người thì có lẽ cô ấy đã tự mình quyết định rồi, tiên sinh ngài nói xem có phải sẽ ảnh hưởng đến xưởng dệt, thậm chí là ảnh hưởng đến cả ngành dệt của cả Đại Khang không?”


“Sao lại dính líu đến cả xưởng dệt nữa?”

“Đường trưởng xưởng là xưởng trưởng của xưởng dệt, không đúng, cô ấy là người đứng đầu trong ngành dệt, có một số việc lẽ ra cô ấy phải bàn với ngài, nhưng với tình hình hiện tại của hai người thì có lẽ cô ấy đã tự mình quyết định rồi, tiên sinh ngài nói xem có phải sẽ ảnh hưởng đến xưởng dệt, thậm chí là ảnh hưởng đến cả ngành dệt của cả Đại Khang không?”

Thiết Chùy hỏi ngược lại: “Nếu mối quan hệ giữa hai người có thể giống như Tả trưởng xưởng, chuyện gì cũng có thể trao đổi với nhau thì chẳng phải sẽ tốt hơn cho xưởng dệt hay sao?"

Kim Phi cầm tách trà lên, có chút đăm chiêu.

Phải nói rằng những lời vừa rồi của Thiết Chùy có vài phần đạo lý.

Kể từ khi mối quan hệ của y và Đường Đông Đông trở nên ngại ngùng thì sự chú ý của y với xưởng dệt cũng giảm đi rất nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui