Lúc này cây bông đã chín rất nhiều rồi, dưới sự dẫn dắt của Kim Phi, một đám người cầm túi vải tản ra, bẻ đầy bảy tám mươi túi, chất trên đấy trông như một quả núi nhỏ.
Vì trời âm u, mặt trời mãi không xuất hiện, nên cả Quan Hạ Nhi cũng xuống đất hái mấy túi.
“Đương gia à, một túi bông này có thể làm được mấy chiếc đệm chăn!” Quan Hạ Nhi mở cái túi trong tay ra, sờ lớp bông mềm mại hỏi. “Một cái cũng chả làm được!”
Kim Phi nhận cái túi trong tay Quan Hạ Nhi, đè xuống, cả túi bông đầy đã vơi mất nửa.
Y giơ lên ước lượng: “Sau khi phơi khô phải đàn lần nữa, có lẽ đủ làm một chiếc áo bông cho một người lớn.”
Quan Hạ Nhi thấy một túi bông chỉ đủ làm một chiếc áo bông thì hơi thất vọng, nhưng vừa nghĩ tới đống bông trước mắt đủ làm bảy tám mươi chiếc áo bông, đa phần cây bông trên ruộng thí nghiệm vẫn chưa nở hoa, đợi sau khi thu hoạch hết, ít nhất cũng làm được hơn một ngàn cái áo bông, cô lại không thấy thất vọng tới vậy nữa.
Cô tò mò hỏi: “Đương gia, đàn là ý gì?”
“Làm áo bông không phải là cho thẳng bông vào trong là xong, sau khi bông được phơi nắng, phải lấy hạt bông bên trong ra trước, năm sau mới tiếp tục trồng được, cũng có thể dùng làm dầu ăn.”
Kim Phi giải thích nói: “Sau khi lấy hạt bông ra, còn phải dùng công cụ để khiến bông trở nên bông xốp, như thế mặc lên mới càng mềm mại, cũng tiết kiệm bông hơn.”
“Thì ra là thế” Quan Hạ Nhi nửa hiểu nửa không gật đầu.
“Đúng rồi Hạ Nhị, lúc về nhắc ta đi tới xưởng đồ gỗ một chuyến, ta đi xem xem đã làm xong cung gỗ búa gỗ chưa.”
Làng Tây Hà không chỉ có mỗi xưởng luyện sắt, còn có một xưởng đồ gỗ riêng biệt, dùng để làm guồng quay tơ, xe ngựa, các thứ đồ gỗ.
Sau khi trồng bông chưa được bao lâu, Kim Phi đã đưa bản vẽ công cụ đàn bông cần dùng tới xưởng đồ gỗ, bảo họ chế tạo công cụ, chỉ có điều về sau luôn bận rộn Kim Phi quên mất, cũng không hỏi han tới, mãi tới giờ lúc bông có thể hái mới nhớ ra.
Thu hoạch hết bông đã nở hoa, Kim Phi dặn Đàm Lưu thị chú ý phơi nắng, sau đó thì rời đi.
Lúc về, được Quan Hạ Nhi nhắc nhở rễ vào xưởng đồ gỗ một chuyến. Thật ra xưởng đồ gỗ là một trong những xưởng được xây dựng khá sớm, đám
công nhân đầu tiên, đều là nô bộc Kim Phi mua về từ chỗ bọn buôn người, sau khi về thì chuyên sản xuất guồng quay tơ cho xưởng dệt.
Về sau Cửu công chúa lên ngồi, đẩy mạnh lệnh thả nô, đám nô bộc kia mới thành công nhân của xưởng đồ gỗ, sau khi kí vào thỏa thuận bảo mật là có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Nhưng người bị bán cho bọn buôn người, bản thân đã là người cùng đường, ở trong xưởng đồ gỗ có ăn có uống, không ai bắt nạt họ, mỗi tháng còn có tiền công cao, cho nên không công nhân nào chọn rời đi, ngược lại không ít thợ mộc còn có người thân, đón người nhà tới, coi như ngụ lại làng Tây Hà.
Thấy Kim Phi tiến vào, các thợ mộc đang bận rộn trong xưởng đều vây tới chào hỏi, “Kim tiên sinh” ba chữ này vang lên trong xưởng hết đợt này tới đợt khác, mãi tới khi trưởng xưởng xuất hiện, đuổi công nhân đi, mới coi như yên tĩnh.
Trưởng xưởng của xưởng đồ gỗ được chọn ra trong đám công nhân đầu tiên, cũng là một trong những nô bộc lúc đầu.
Có thể được chọn làm trưởng xưởng, ngoài vì tay nghề của y đã vững ra, là vì y cũng nhanh nhẹn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...