Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

“Nếu đã biết nhau rồi vậy chúng ta bắt đâu bàn chuyện chính sự thôi.”

Kim Phi nhìn Tiểu Ngọc: “Lạc Lan vừa đến, cô nhắc lại nhiệm vụ một lần nữa cho cô ấy nghe đi!”

“Dạ!” Tiểu Ngọc đáp, nhắc lại nội dung nhiệm vụ mà vừa nãy Kim Phi nói đến cho Lạc Lan nghe.

Đợi Tiểu Ngọc nói xong, Kim Phi hỏi: “Đã rõ chưa?”

“Đã rõ rồi.” Lạc Lan tổng kết nói: “Tiên sinh phái ta và trung đội trưởng Uông đến nước K, dùng châu Thủy Ngọc đổi một lô hạt giống lúa nước L về từ trong tay bọn cường hào bản địa!”

“Không chỉ là lúa nước L, mà còn cả cây bông vải, dưa chuột, cà tím, cà rốt!” Kim Phi nói: “Chỉ cần là hạt giống rau củ lương thực mà Đại Khang chúng ta không có, có thể đổi được thì cứ đổi một ít, nhưng chủ yếu là lúa nước L và cây bông vải, có thể đổi được bao nhiêu thì đổi bấy nhiêu!”

“Rõ!” Lạc Lan nghiêm túc gật đầu: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

“Lão Uông, nhiệm vụ lần này của ngươi là dẫn đường cho Lạc Lan và bảo vệ cho sự an toàn của cô ấy và hạt giống cho đến khi người của thủy quân chuyển hạt giống lên thuyền, đã rõ chưa?”


Kim Phi nhìn Lão Uông.

“Rõ!” Lão Uông thẳng lưng đáp: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

“Lão Uông, ta sắp xếp cho Lạc Lan chỉ đạo nhiệm vụ lần này, trong lòng ngươi đừng bất mãn." Kim Phi vỗ vai Lão Uông: “Lạc Lan cô nương là một nhân tài, nếu chỉ bàn về chuyện làm ăn thì ta tự thẹn là không bằng. Đến nước K rồi, việc làm ăn

cứ nghe theo cô ấy, nếu thực sự có vấn đề gì thì trở về rồi hãng nói, đã biết chưa?”

Phần lớn nhân viên hộ tống đều xuất thân từ nông dân, thời gian làm quan quân không nhiều, đa số còn không biết quan trường là gì.

Vì vậy khi Kim Phi nói chuyện với các nhân viên hộ tống, y luôn nói thẳng những gì cần nói, không để các nhân viên hộ tống phải đoán xem y rốt cuộc có ý gì.

Điểm này giống với những gì Thiết Chùy nghĩ.

“Tiên sinh yên tâm, đến nước K ta sẽ hoàn toàn nghe theo lời của Lạc Lan cô nương!” Lão Uông vội vàng giơ tay lên bảo đảm: “Cô ấy bảo bọn ta đánh bọn ta sẽ


đánh, cô ấy bảo bọn ta đi bọn ta sẽ đi!”

“Vậy được, ngươi về trước chỉnh đốn đội ngũ đi, giờ Thìn sáng ngày mai tập hợp ở sân bay bến tàu, ta sẽ sắp xếp đội phi thuyền ở đó đợi các ngươi!”

Kim Phi chào quân đội với Lão Uông: “Sớm ngày khải hoàn!” “Rõ!” Lão Uông kính lễ với Kim Phi và Cửu công chúa, lại chào hỏi những người khác ở trong phòng, rồi xoay người rời khỏi ngự thư phòng, sau đó vội vã

quay về đỉnh Song Đà ngay trong đêm, tập hợp đội ngũ rồi khởi hành.

Sau khi Lão Uông rời đi, Tiểu Ngọc và Thiết Thế Hâm cũng rời đi theo.

Lúc Lạc Lan chuẩn bị rời đi thì lại bị Kim Phi gọi lại. “Lạc Lan, hiếm khi cô tới đây, nói chuyện với Vũ Dương thêm một lúc nữa đi.”

Kim Phi cười nói: “Hẳn là cô vẫn chưa ăn cơm đúng không, ta sẽ cho người đi làm chút gì đó cho cô ăn!”

Thân là trượng phu, Kim Phi cũng biết niềm mong muốn về tình bạn của Cửu công chúa, nhưng người ở địa vị cao vốn ít, nếu đã là hoàng đế, thì đã được định trước là sẽ không có quá nhiều bạn bè.

Lạc Lan có thể xem như là một trong số rất ít người có thể được gọi là bạn bè của Cửu công chúa.

Hiếm thấy đối phương về làng một lần, Kim Phi muốn để cô ấy và Cửu công chúa ở cùng nhau thêm chút nữa.

Lạc Lan thấy vậy, cũng không khách khí: “Tiên sinh nói như vậy, quả thực ta cũng thấy hơi đói, vậy làm phiền tiên sinh rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui