“Bảo các ngươi đi làm ăn buôn bán, không phải đi đánh giặc, chớ động một chút là tan xương nát thịt!"
Kim Phi khoát tay với Lão Uông: "Buôn bán phải có dáng vẻ buôn bán, đừng lúc nào cũng luôn miệng chém chém giết giết."
Buổi chiều y giành thời gian xem báo cáo Lão Uông đã viết trước đó, phát hiện rất nhiều lần, có thể tránh được mâu thuẫn, nhưng bọn Lão Uông xuất thân là lính, hoàn toàn không biết thương lượng, gặp phải thổ phỉ cướp đường, chỉ biết xông vào.
Mặc dù cuối cùng cũng trở lại, nhưng cũng phải trả giá đắt.
Nếu như đổi thành một người bán hàng rong linh hoạt dẫn đội, lần trước có thể có hơn ba mươi hai người trở về.
"Nhưng... Nhưng chúng ta không biết buôn bán!" Lão Uông gãi đầu. "Không thành vấn đề, ta tìm cho ngươi một người biết làm ăn giúp đỡ!" Kim Phi hỏi Tiểu Ngọc: "Lạc Lan còn bao lâu nữa mới tới?"
Tiểu Ngọc nhìn đồng hồ nước: "Nhìn thời gian, cũng sắp rồi."
Lúc cô ấy đang nói, Châu Nhi từ bên ngoài đi vào: "Bệ hạ, tiên sinh, Lạc Lan cô nương đã tới!"
"Nhanh để cho cô ấy đi vào!"
Kim Phi khoát tay.
"Lạc Lan là ai?" Lão Uông âm thầm hỏi Thiết Chùy.
Lạc Lan là nô bộc Kim Phi mua từ Quảng Nguyên trước kia, sau khi huấn luyện trực tiếp cho làm nữ chưởng quầy, khi đó Lão Uông đi theo Trương Lương tiêu diệt thổ phỉ khắp nơi, hai bên chưa tiếp xúc nhiều.
"Một nữ chưởng quầy vô cùng lợi hại! Cô ấy đã mở chỉ nhánh đầu tiên của thương hội Kim Xuyên ở kinh thành, tiên sinh nói, tiêu cục Trấn Viễn của chúng ta có thể lập nghiệp, không thể thiếu được sự đóng góp của Lạc Lan cô nương và Thái Vi cô nương!"
Thiết Chùy nhỏ giọng nói: "Khi đó, cứ mỗi nửa tháng tiêu cục phải phái một đội anh em đi lấy bạc, Tiểu Bắc phu nhân nói tốc độ kiếm tiền của Lạc Lan cô nương nhanh hơn việc mở mỏ vàng rất nhiều!"
"Lợi hại như vậy ư?" Lão Uông trợn mắt.
"Đương nhiên" Thiết Chùy tiến tới sát lỗ tai Lão Uông nhắc nhở: "Tiên sinh phái cô ấy tới đây, nếu như buôn bán gặp phải vấn đề, ngươi cứ nghe theo Lạc Lan cô nương."
"Biết rồi ạ!" Lão Uông nặng nề gật đầu, sau đó cảm kích nhìn Thiết Chùy: "Đa tạt"
Thiết Chùy là đội trưởng đội hộ vệ của Kim Phi, thẳng thắn nhắc nhở Lão Uông như vậy, thật ra thì có chút cấm ky.
Đây là một ân huệ rất lớn.
Thiết Chùy vỗ bả vai Lão Uông, không nói thêm gì nữa. Làm một trong những người hiểu rõ Kim Phi nhất, Thiết Chùy biết được Kim Phi để cho Lạc Lan đi theo, ngay lập tức đoán được, Kim Phi muốn Lạc Lan phụ
trách việc buôn bán lần này, Lão Uông chỉ cần dẫn đường và phụ trách vấn đề an ninh là được.
Thiết Chùy lo Kim Phi không nói rõ, Lão Uông là một người thô lỗ không đoán được ý định thực sự của Kim Phi, đến nước K, gặp chuyện lại tranh quyền với Lạc Lan.
Nếu đúng như vậy, chờ từ nước K trở về, người xui xẻo chắc chắn là Lão Uông.
Cùng là một nhóm nhân viên hộ tống, Thiết Chùy không muốn nhìn thấy Lão Uông xui xẻo, cũng không muốn nhìn thấy kế hoạch xuất hiện sơ suất, cho nên mới thẳng thừng nhắc nhở Lão Uông như vậy.
Lão Uông chuẩn bị nói nữa, thì thấy một cô nương cùng Châu Nhi đi vào.
"Cô ấy chắc chăn là Lạc Lan!"
Lão Uông vừa đoán vừa đánh giá cô nương trước mặt.
Lạc Lan mặc trang phục màu đen, trên chân đi một đôi ủng cao cổ, búi tóc cũng không giống như phu nhân Đại Khang thường thấy, mà buộc thành đuôi ngựa.
Nếu gặp ở bên ngoài, Lão Uông nhất định sẽ nghĩ cô ấy là nữ nhân viên hộ tống, không phải là một nữ chưởng quầy.
"Kính chào bệ hạ, tiên sinh!" Sau khi Lạc Lan đi vào lập tức cúi chào Kim Phi và Cửu công chúa. Kim Phi cười chào lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...