Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Khi thủy tinh vừa mới bắt đầu được sản xuất, xưởng thủy tỉnh là một đơn vị tuyệt đối bí mật, mức độ an ninh ngang bằng với phòng thí nghiệm của Kim Phi.

Theo sự phổ biến dần dần của thủy tinh, bây giờ, an ninh của xưởng thủy tinh đã bị hạ xuống nhiều cấp bậc, nếu không thì trẻ con trong làng không cũng không thể lẻn vào nhặt châu Thủy Ngọc.

Nhưng bây giờ thủy tinh vẫn là công nghệ chỉ duy nhất làng Tây Hà mới có, mặc dù không thể kiếm được nhiều tiền, nhưng bình thường sản xuất những vật phẩm thủy tinh như gương, cốc, linh tinh, nguồn tiêu thụ cũng vẫn không tệ, vẫn luôn là loại mặt hàng được bán rất chạy ở trụ sở của thương hội Kim Xuyên tại các thành phố lớn.

Hơn nữa, xưởng thủy tỉnh còn chịu trách nhiệm sản xuất thấu kính của kính viễn vọng và kính hiển vi, cả hai hạng mục này trước mắt đều là những hạng mục có cấp bậc bảo mật tương đối cao, cho nên an ninh của xưởng thủy tinh là lỏng lẻo bên ngoài và chặt chẽ bên trong.

An ninh ở phân xưởng thứ 2 chuyên sản xuất sản phẩm thủy tinh dân dụng cũng tương tự như khu quản lý quân sự thông thường, công nhân có thể đi làm bình thường sau khi trải qua kiểm tra đơn giản.


An ninh của phân xưởng thứ nhất sản xuất thấu kính cao hơn phân xưởng thứ hai hai cấp, công nhân phải ký thỏa thuận bảo mật, bình thường sẽ ăn và ở trong nhà máy, hai tháng mới được về thăm người thân một lần, hơn nữa nghiêm cấm tiết lộ nội dung công việc của mình ra bên ngoài.

Người ngoài muốn vào thì cũng phải có giấy nhắn tin có chữ ký của trưởng xưởng hoặc Kim Phi hoặc Cửu công chúa.

Trưởng xưởng của xưởng thủy tinh là Lão Điền, từng là thành viên của đội hộ vệ của xưởng dệt, sau đó được Kim Phi chọn đến đây làm thủy tinh, là nhóm công nhân đầu tiên của xưởng thủy tinh.

Khi nghe tin Quan Hạ Nhi đến đây, Lão Điền vội vàng chạy ra cửa nghênh đón. "Phu nhân, sao ngài lại đến đây?" "Điền thúc, thúc vẫn nên gọi ta là Hạ Nhi đi." Quan Hạ Nhi mỉm cười xua tay.

Trong thời phong kiến, giao thông còn lạc hậu, con gái lấy chồng xa hơn mười dặm thì bị coi là lấy chồng xa, ngay cả đội đưa dâu cũng là tổ chức đưa dâu theo từng trấn, chỉ khi có quá nhiều cô gái còn lại ở một trấn nào đó, thì mới tìm cách đưa đến thị trấn bên cạnh.

Lão Điền cũng đến từ làng Điền Gia, cũng là chú họ của chị dâu Điền Tam Nha của Quan Hạ Nhi, người chưa ra khỏi Ngũ Phục, xét theo vai vế thì Quan Hạ Nhi đúng là có thể gọi Lão Điền một tiếng là Điền thúc.

Nhưng Lão Điền là một người có chừng mực và hiểu biết, chưa bao giờ chủ động công khai mối quan hệ này với bên ngoài, chứ đừng nói đến việc dựa vào nó mà làm mưa làm gió.

Cho dù là ở đội hộ vệ của xưởng dệt, hay là sau này khi đến làm thủy tinh, ông ấy đều rất cần cù và chăm chỉ, chân thành, thực tế trong công việc.


Mặc dù là người thực tế, nhưng ông ấy vẫn có tầm nhìn cần thiết, bình thường nói chuyện cũng sôi nổi.

Đây cũng là lý do tại sao Kim Phi lại để cho ông ấy đảm nhiệm chức trưởng xưởng.

Lão Điền biết Quan Hạ Nhi không phải là người ra vẻ ta đây, nhưng Quan Hạ Nhi là vợ cả của Kim Phi nên gọi cô là Hạ Nhi chắc chắn cũng không thích hợp, thế là Lão Điền thỏa hiệp một chút và nói: "Vậy thì ta cũng gọi giống như mọi người, gọi ngài là Hạ Nhi phu nhân đi!"

Quan Hạ Nhi cũng không muốn lôi kéo quá lâu ở một cái xưng hô, nên tùy Lão Điền.

"Hạ Nhi phu nhân, ngài chỉ tùy tiện đến thăm nhà xưởng, hay là có việc gì?" Lão Điền hỏi.

"Đương gia muốn một nhóm châu Thủy Ngọc,' Quan Hạ Nhi nói: "Chất lượng không cần phải quá tốt, gần giống như những cái mà các người làm lúc đầu để gửi đến kinh thành và Giang Nam để bán đấu giá.”


"Hạt châu chất lượng kém?” Trong mắt Lão Điền hiện lên một tia nghi ngờ.

Xưởng thủy tinh phát triển đến bây giờ, có thể sản xuất thấu kính và một số sản phẩm thủy tinh có cấu trúc phức tạp thì là cố hết sức, nhưng công nghệ sản xuất những thứ nhỏ có cấu trúc đơn giản như hạt châu đã rất thuần thục rồi.

Bây giờ chỉ cần tìm bất kỳ một công nhân nào đó đi chế tạo châu Thủy Ngọc, chỉ cần không mắc sai lầm thì cũng sẽ không thể chế tạo ra loại hạt châu kém chất lượng như trước kia nữa.

Lão Điền rất tò mò tại sao Kim Phi lại đột nhiên muốn loại hạt châu đó, nhưng Quan Hạ Nhi lại không nói gì, ông ấy cũng không hỏi thêm, ngẫm nghĩ một chút, ông ấy đưa Quan Hạ Nhi đi đến phân xưởng nguyên liệu.

Trong góc phân xưởng có một đống thủy tinh bỏ đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui