“Giờ làm sao chàng?” Quan Hạ Nhi áy náy hỏi. Thường thì, buổi sáng Quan Hạ Nhi thường nấu cháo kèm dưa muối làm món chính, nhưng mấy ngày trước công chúa Lộ Khiết, Băng Nhi và Sương Nhi khen
cháo cá ngon, nên Quan Hạ Nhi bèn đổi cháo gạo thành cháo cá.
Kim Phi không đáp, chỉ đi nhanh đến trước mặt Sương Nhi: “Sương Nhi, có thể nhịn không ho nữa được không?”
Dù sao Sương Nhi cũng là tử sĩ được huấn luyện nghiêm khắc từ nhỏ, trải qua bao nhiêu sinh tử, khó lắm mới sống tới ngày hôm nay, cho nên mặc dù vẫn ho từ
nãy, nhưng cô ta lại không hốt hoảng như Băng Nhi.
Nghe thấy Kim Phi hỏi, Sương Nhi lập tức đè xuống cảm giác muốn ho trong họng, sau đó chớp mắt nhìn Kim Phi.
Băng Nhi thấy Sương Nhi đã ngừng ho, thầm thở phào nhẹ nhõm: “Sương Nhị, há miệng ra để ta xem xương cá đâm vào đâu nào!”
“Đừng...”
Kim Phi còn chưa kịp ngăn cản, đã thấy Sương Nhi há to miệng rồi.
Cô ta há miệng ra, tác động đến phần cơ ở cổ, Sương Nhi mới vừa ngừng ho, lúc này lại ho không ngừng nghỉ, hơn nữa còn ho mạnh hơn lúc nấy.
Ngay khi Băng Nhi đang cuống cuồng lên, đột nhiên nghe thấy tiếng ho đã ngừng.
Băng Nhi tưởng rằng Sương Nhi đã ho ra cái xương cá đâm vào rồi, kết quả lại nghe thấy Kim Phi hét: “Hỏng rồi!”
Quay đầu nhìn Sương Nhi, phát hiện lúc này mặt Sương Nhi đã chuyển sang đỏ tía.
Băng Nhi không chỉ nhìn thấy hình phạt treo cổ một lần, thấy trạng thái hiện †ại của Sương Nhi không khác gì so với những người bị treo cổ lúc đó!
“Đương gia, Sương Nhi bị sao vậy?” Quan Hạ Nhi cũng sốt ruột rồi.
Kim Phi không kịp giải thích, chỉ đưa tay quơ quơ trước mắt Sương Nhi: “Có nghe thấy ta nói gì không?”
Nếu là người bình thường, khéo lúc này đã sợ khiếp hồn khiếp vía rồi, nhưng Sương Nhi không phải người bình thường, cô ta được huấn luyện nín thở từ nhỏ.
Nên mặc dù lúc này rất khó chịu, nhưng vẫn giữ vững lý trí, nhìn Kim Phi gật đầu.
“Bây giờ ta đang cứu ngươi, ngươi làm theo những gì ta nói, biết chưa?” Kim Phi vừa nói, vừa đi vòng ra phía sau Sương Nhi.
Thấy Sương Nhi lại gật đầu, hai chân Kim Phi tách ra một trước một sau, giống như sắp đánh quyền với người khác, chân trước cong chân sau duỗi thẳng.
Sau đó y giang rộng hai tay, nhìn Sương Nhi hô: “Dựa vào, ngồi lên chân ta!” Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, mọi người ở đây đều ngẩn ra.
Tất cả mọi người đều không ngờ, Kim Phi lại yêu cầu Sương Nhi làm vậy trong Tình huống nguy cấp này.
Sương Nhi cũng cho rằng vì mình nghẹt thở nên không nghe rõ lời của Kim Phi.
Công chúa Lộ Khiết là người phản ứng lại đầu tiên, nhìn Sương Nhi hét: “Mau, nghe theo tiên sinh, ngồi lên đi!”
Từ trước đến nay Sương Nhi đều nghe theo lệnh của công chúa Lộ Khiết, đừng nói là công chúa bảo cô ta ngồi lên đùi Kim Phi, cho dù công chúa Lộ Khiết có bảo cô ta đi hầu hạ Kim Phi, Sương Nhi cũng không thể phản kháng.
Thế là lùi về sau một bước, ngồi lên đùi Kim Phi.
“Ngươi cúi người về trước một chút!” Kim Phi đẩy lưng Sương Nhi.
Sương Nhi vội vàng khom lưng, cơ thể hơi nghiêng về trước.
Sau đó, trước con mắt soi mói của tất cả mọi người, hai cánh tay của Kim Phi, vòng qua người Sương Nhi, còn đưa tay trái sờ lên bụng cô ta.
Sương Nhi giống như bị điện giật, cơ thể bỗng chốc trở nên căng thẳng, cô ta thúc cùi trỏ về phía sau theo bản năng — đây là chiêu thức tấn công ra đằng sau.
Nhưng cùi chỏ đưa được một nửa, cuối cùng lại thả xuống.
Kim Phi lại sờ lên bụng Sương Nhi mấy cái, sau đó mới dừng lại.
Tay trái y nắm thành quyền, tay phải ở phía trước nắm lấy cổ tay trái, eo bàn tay trái đặt trên vùng bụng phía trên rốn của Sương Nhị, sau đó y đột nhiên dùng sức nắm thu hai tay về, eo bàn tay trái gây áp lực mạnh lên vùng trên bụng của Sương Nhi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...