"Chuyện đồng áng chính là một sự kiện xã hội lớn, phân bón có thể giúp tăng sản lượng, vì vậy nên được quảng bá." Triệu Nhạc vuốt râu nói.
"Tiên sinh yên tâm, trước kia ngài cho ta biện pháp để bón phân, ta đã giữ tất cả, vừa vặn ngài ở đây, chờ một chút ta sẽ viết một bản thảo, ngài ký tên và ta sẽ
gửi đến xưởng in để xuất bản, trong tối mai là báo có thể được phát ra ngoài!"
Tòa soạn nhật báo Kim Xuyên từng quảng bá phân bón một lần, vào thời điểm đó, Kim Phi đã đưa cho Trần Văn Viễn những phương pháp cụ thể.
Tất cả những văn kiện này đều phải được lưu giữ, Trần Văn Viễn lập tức đi đến tủ bên cạnh và bắt đầu tìm kiếm bản thảo mà Kim Phi đã đưa cho anh ta trước đó, kết quả là anh ta lục mấy cái tủ nhưng không tìm thấy.
Tiểu Liên không nhịn được nữa, ôm bụng đi tới: "Ở chỗ này!"
Nói xong, cô ấy mở một cửa tủ, lấy ra một túi hồ sơ đưa cho Trần Văn Viễn.
Trần Văn Viễn nhanh chóng nhận lấy, bước sang một bên và bắt đầu viết bản thảo.
Hôm nay, bản thảo đã được gửi đến xưởng in, nhưng Kim Phi cần bổ sung thêm, không cần thay đổi nội dung gốc nên chỉ cần ký vào phần bổ sung.
Chữ ký của Kim Phi có giá trị ngang bằng với Cửu công chúa, chỉ cần y ký tên thì không cần phải gửi đến viện Khu Mật và ngự thư phòng nữa, có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Phần bổ sung này chủ yếu nói về các bước bón phân cụ thể, Trần Văn Viễn chỉ thêm vài câu ở đầu để nhấn mạnh tầm quan trọng của việc phân bón, sau đó sao chép các bước bón phân mà Kim Phi đưa cho anh ta, và bản thảo đã hoàn thành.
Kim Phi đọc kỹ rồi ký tên và đóng dấu.
"Sau này nhớ trả tiền viết bản thảo cho ta nhé!"
Kim Phi nói đùa khi đưa bản thảo nhật báo cho Trần Văn Viễn.
Viết bài cho tòa soạn nhật báo Kim Xuyên có tính phí, hơn nữa tiền viết bản thảo không thấp.
Các bước bón phân cụ thể là do Kim Phi viết, nói thật thì y và Trần Văn Viễn đã cùng nhau hoàn thành bản thảo này, hơn 80% nội dung đều do y hoàn thành, nên y sẽ nhận được phần lớn tiền bản thảo.
"Tiên sinh, ngài cũng không thiếu chút tiền ít ỏi này mài!"
Trần Văn Viễn cười, cầm lấy bản thảo và rời đi.
"Bây giờ Văn Viễn càng ngày càng giống một đứa trẻ, tiên sinh chê cười rồi!"
Tiểu Liên nhìn bóng lưng Trần Văn Viễn, bất đắc dĩ xin lỗi Kim Phi: “Khi anh ta trở về, ta sẽ để anh ta trả tiền bản thảo cho tiên sinhI”
"Ta chỉ đùa thôi, tẩu không nên tưởng thật!"
Kim Phi có chút xấu hổ: "Trần công tử như thế này, chứng tỏ hiện tại anh ta thật sự rất vui vẻ."
Kim Phi không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên gặp Trần Văn Viễn, khi đó anh ta chỉ nghĩ đến việc tiết kiệm tiền để chuộc lại mạng sống của Tiểu Liên, khuôn mặt đầy vẻ nghiêm túc và đau khổ, căn bản không hề tự do như bây giờ.
"Tất cả là đều nhờ có tiên sinh chỉ giáo!"
Tiểu Liên hành lễ với Kim Phi, sau đó ngồi xuống chỗ của Trần Văn Viễn, rót trà cho Kim Phi và Triệu Nhạc.
Theo phong tục phong kiến, Trần Văn Viễn đi vắng nên Kim Phi và Triệu Nhạc không thích hợp để ở cùng Tiểu Liên, tuy nhiên, Kim Phi hoàn toàn không quan tâm đến những quy tắc phong kiến này, Triệu Nhạc và Trần Văn Viễn gặp nhau hàng ngày và đã quen rồi nên cả hai đều để ý những điều cấm ky.
Sau khi Trần Văn Viễn trở về, Kim Phi trò chuyện hơn nửa canh giờ, mãi cho đến khi trăng lên tới đỉnh đầu mới trở về.
Ngày hôm sau, Kim Phi nghĩ đến việc đến xưởng thép mới để tìm Mãn Thương, sáng sớm đã thức dậy, vừa ra khỏi cửa thì gặp Quan Hạ Nhi mang theo hộp cơm.
"Đương gia, sao hôm nay chàng dậy sớm thế? Vừa đúng lúc, ta đang đi đưa cơm cho Lộ Khiết muội muội, đương gia, chàng đi cùng với ta nhé?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...