“Nhà trẻ là gì?”
“Là trước khi trẻ con đi học, nơi chuyên coi sóc, dạy dỗ trẻ em.” Kim Phi giải thích.
“Cái này được đấy,” Cửu công chúa nói: “Bây giờ nhà ta có ba đứa rồi, sau này đám Nhuận Nương Tiểu Bắc lại sinh, mỗi chúng ta sinh thêm hai đứa, cộng lên
cũng khoảng mười đứa, có thể mở chuyên một trường tư dạy chúng nó rồi “Đừng nói nữa, đừng nói nữa!” Kim Phi xua tay ngăn Cửu công chúa lại.
Thảo nào Lưu Bị đường đường là con cháu hoàng thất, lưu lạc tới nỗi bán giày rơm, sau này có tài nguyên, ra là sinh con nối dõi quá nhanh.
Thê tử của mình ít hơn hoàng đế trước kia nhiều lắm rồi nhưng chỉ mấy năm ngắn ngủi đã sinh được mười mấy đứa.
Mấy chục năm sau, ít nhất mỗi đứa con của mình lại có thêm một đám con nữa.
Không cần trăm năm, nhà họ Kim cũng sẽ trở thành một gia tộc lớn có thành viên hơn trăm người.
Hơn nữa cái này còn tăng ngày càng nhanh. Quan Hạ Nhi mở nhà trẻ, không khoa trương tí nào.
Cửu công chúa lườm Kim Phi, thấy có lẽ Kim Phi thật sự không muốn nói tới đề tài này, nên bảo: “Đứng rồi, công chúa Lộ Khiết tỉnh rồi.”
“Tỉnh lúc nào?” Kim Phi ngơ ngác.
Gần đây bận mãi, thiếu chút nữa y đã quên ân nhân cứu mạng này.
“Ngày thứ hai sau khi chàng đi đập Đô Giang thì tỉnh, gần đây hồi phục không tệ, hôm qua ta đi xem thấy cô ta ra cửa đi bộ rồi.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!” Kim Phi thở phào. Về tình về lí, y đều không mong công chúa Lộ Khiết có chuyện. “Chàng có muốn đi xem không?” Cửu công chúa hỏi.
“Muộn quá rồi, mai rồi đi đi” Kim Phi nhìn sắc trời: “Đúng rồi, lần này ta đi đập Đô Giang, ta có mấy suy nghĩ, muốn nói với nàng.”
“Phu quân nói đi” Cửu công chúa nghe thế, lập tức ngồi thẳng dậy.
Thế là Kim Phi nói chuyện đập chứa nước với Cửu công chúa một lượt, sau đó lại nói tới suy nghĩ về ủ phân và khuyến khích khai hoang.
Đặc biệt là ủ phân, lần này Kim Phi xuống làng khảo sát phát hiện, mặc dù nhật báo Kim Xuyên từng tuyên truyền về ủ phân, nhưng lúc đó chủ yếu tuyên truyền về bài ca hai bốn tiết khí, độ dài bài tuyên truyền ủ phân khá ngắn, không thu hút được sự coi trọng của người dân, hoặc một vài nông dân thấy hứng thú, nhưng lúc đó không nhớ phương pháp, về sau cũng thôi.
Đủ loại nguyên nhân dẫn đến chuyện ủ phân không phổ biến rộng rãi trong dân gian như Kim Phi dự liệu.
Kim Phi quyết định nhanh chóng giải quyết vấn đề này.
Cửu công chúa nghe xong, cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Xây dựng đập chứa nước là một chuyện tốt mang lại lợi ích cho quốc gia, nhân dân cả thế hệ mai sau, sổ con mà Ngụy Đại Đồng gửi tới, ta sẽ cho bộ Công lập tức tiến hành nghiên cứu và khảo sát, sau khi đạt tiêu chuẩn sẽ để bộ Hộ cấp vốn ưu tiên.
Ủ phân cũng là chuyện tốt có nhiều lợi ích cho nông nghiệp, trước đây chỉ để nhật báo Kim Xuyên tuyên truyền một lần, độ dài bài văn cũng hơi ngắn, đúng là có thể xuất hiện tình huống như phu quân nói, lần này ta để Trần Văn Viễn in thêm một phụ bản, chuyên nhấn mạnh chuyện này!
Hai chuyện này đều không cần thảo luận quá nhiều, quan trọng là khuyến khích khai hoang, cái này liên quan tới thuế má và quyền sở hữu ruộng nương, nhất định phải thận trọng, nhỡ sau khi tuyên bố, lại phát hiện lỗ hổng, có đi sửa chữa, cũng sẽ để lại một người dân một ảo giác là thay đổi quá nhanh, ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự uy tín của triều đình!”
Dân coi thức ăn là trời, từ xưa tới nay, thứ người dân coi trọng nhất là đất đai.
Cho dù đời trước hay bây giờ, sự thay đổi của triều đại đa phần cũng có liên quan tới đất đai.
Mọi chính sách liên quan tới đất đai, đều là chính sách mà người dân quan †âm nhất.
Đây cũng là là do Kim Phi không đưa ra quyết định ở đập Đô Giang, mà nhất định phải quay về nói trực tiếp với Cửu công chúa.
“Thế này đi phu quân, ta để Châu Nhi đi thông báo với Thiết đại nhân một tiếng, lát nữa chúng ta ăn cơm xong rồi mở một cuộc họp nhỏ, thảo luận sơ bộ trước, sau khi làm sườn xong hãy bàn bạc tới chỉ tiết cụ thể, có được không?” Cửu công chúa hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...