Lúc này tới Kim Phi cũng vô cùng buồn bực!
“Thiên Tâm, đứa bé vừa đầy tháng, chỉ có thể nhìn nghe thấy mấy thứ thôi, nàng giảng đạo lí gì với thằng bé được?”
Có lẽ Bắc Thiên Tâm cũng ý thức được hành động vừa này hơi vô lí, nên cúi đầu không nói gì.
Nhưng Quan Hạ Nhỉ lại không định bỏ qua cho cô ấy: “Muội đừng cho rằng không nói gì là được, vừa nãy ta không đùa với muội, sau này Tiểu Thạch Khai sẽ đi theo ta, đương gia nói gì cũng vô dụng!”
“Vậy ta còn có thể đi nhìn thằng bé không?” Bắc Thiên Tâm yếu ớt hỏi.
“Nhìn thì đương nhiên là có thể nhìn, nhưng tuyệt đối không thể ôm thằng bé đi nhảy tường nữa, cũng không thể tóm thằng bé như tóm con mèo giống vừa nấy!" Quan Hạ Nhi lạnh giọng nói.
“Được, vậy giao cho tỷ tỷ đi!” Mặt Bắc Thiên Tâm đầy chân thành, gật đầu.
Thật ra từ sau khi đi theo Kim Phi, Bắc Thiên Tâm ngày càng không thích động não, Kim Phi và Quan Hạ Nhi bảo cô ấy làm gì, cô ấy sẽ làm cái đó.
Nói dễ nghe thì, cô ấy ngày càng đơn thuần, ngày một sáng suốt, còn nói khó nghe, thì là ngày càng giống một đứa bé, từ sáng tới tối chỉ biết chơi, hoàn toàn không biết lo nghĩ.
Cũng chỉ có lúc đối xử với Linh Nhi do tỷ muội Kim Lan để lại, cô ấy mới nghiêm túc một chút, cư xử như một tỷ tỷ, bậc phu huynh.
Ở nơi mà Linh Nhi không nhìn thấy, cô ấy vui đùa còn không hợp chuẩn mực hơn mấy đứa bé, mang thai mà còn dám trèo lên cái cây cao mười mấy mét để hái trái cây.
Giao đứa bé cho người khác có thể cô ấy không yên tâm, nhưng giao cho Quan Hạ Nhị, còn có thể đi thăm bất cứ lúc nào, có gì mà không yên tâm đâu?
Thậm chí Kim Phi còn cảm thấy Bắc Thiên Tâm có cảm giác như trút được gánh nặng nữa.
Bắc Thiên Tâm đồng ý rất sảng khoái, ngược lại khiến Quan Hạ Nhi không hiểu lắm.
Vừa nấy cô chỉ dọa nạt Bắc Thiên Tâm thôi, muốn khiến cô ấy sau này đối xử cẩn thận với đứa bé một tí, ai biết Bắc Thiên Tâm lại thật sự giao con cho cô chứ!
Quan Hạ Nhỉ lo Kim Phi cho là cô ấy muốn cướp con của Bắc Thiên Tâm, vội giải thích nói: “Đương gia, ta cảm thấy vừa nãy Thiên Tầm đối xử với con quá thô lỗ, muốn dọa muội ấy thôi, không muốn cướp con của muội ấy đâu!”
Nói tới đây, Quan Hạ Nhi gấp suýt khóc. “Ta biết, ta biết!”
Kim Phi an ủi Quan Hạ Nhi trước, sau đó hỏi: “Vậy nàng bằng lòng giúp Thiên 'Tâm chăm sóc Thạch Khai không?”
“Ta..” Quan Hạ Nhi nhìn Kim Phi, lại nhìn Bắc Thiên Tâm, cuối cùng lại cúi đầu nhìn đứa bé trong ngực: “Được không?”
Kim Phi không đáp, mà nhìn Bắc Thiên Tâm.
“Được được, đương nhiên là được!” Bắc Thiên Tâm gật đầu như gà mổ thóc: “Giao con cho tỷ tỷ, ta hoàn toàn yên tâm!"
“Thiên Tâm đã nói vậy rồi, nàng vất vả rồi, đưa thằng bé đi đi!”
Kim Phi tức giận liếc Bắc Thiên Tâm: “Nàng ấy cả ngày cứ nhảy lên nhảy xuống, không chỉ nàng lo cho con, ta cũng lo ngày nào đó nàng ấy khiến con va chạm vào đâu đấy! đặt bên chỗ nàng làm bạn với Nhị Nữu, ta yên tâm hơn!”
Hai đương sự đều đã nói thế, lúc này Quan Hạ Nhi mới gật đầu: “Vậy thì được, để ta đưa con đi, Thiên Tâm muội yên tâm, ta sẽ không bảo thăng bé gọi ta là mẹ đâu, sau này sẽ gọi muội là mẹ, lúc nào muội muốn nhìn thì đều có thể tới xem cải"
“Giao cho tỷ tỷ thì có gì mà ta không yên tâm, tỷ tỷ, tỷ đợi tí, ta đi cầm đồ của thăng bé tới!"
Nói xong cô ấy như lo Quan Hạ Nhi hối hận, quay người chạy ra khỏi cửa.
Cô ấy chạy ra giữa sân, lại quay đầu chạy tới tường vây, nhún người nhảy qua tường vây!
Trong lòng Quan Hạ Nhi vốn còn có chút thấp thỏm, cảm thấy có lỗi với Bắc Thiên Tâm, nhưng thấy cô ấy như vậy, Quan Hạ Nhi bỗng cảm thấy mình không làm gì sai hết.
Để con theo Bắc Thiên Tâm, hình như hơi nguy hiểm thật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...