“Đương gia, chàng về rồi à!”
Đợi bốn đứa nhỏ chạy đi hết, Bắc Thiên Tâm cũng ôm đứa bé đứng dậy: “Ta muốn đi đón chàng, nhưng tỷ tỷ không cho ta đi!”
Có thể là vì sinh em bé rồi, nên Bắc Thiên Tâm cũng trở nên dịu dàng hơn, nếu là lúc trước, cho dù Quan Hạ Nhi không cho cô ấy đi, cô ấy cũng sẽ lén chạy ra, cùng lắm là về bị dạy bảo một trận.
Vì chưa từng được trải nghiệm sự quan tâm của người nhà, nên Bắc Thiên 'Tâm cũng khá thích Quan Hạ Nhi dạy dỗ cô ấy, mỗi lần bị mắc đều cười híp mắt, khiến Quan Hạ Nhĩ tức vô cùng.
“Muội vừa ra tháng, chạy loạn cái gì?”
Quan Hạ Nhi nói: “Còn nữa, nếu lại để ta thấy muội không đi cửa lớn, ôm đứa bé nhảy tường, thì xem ta có đánh gãy chân muội không!”
“Ôm đứa bé nhảy tường?” Kim Phi quay đầu nhìn Bắc Thiên Tâm. Bắc Thiên Tâm ở một chỗ tương đối hẻo lánh, cách cửa lớn hơi xa, để bớt đi mấy bước, cô ấy thường nhảy tường để ra vào, bị đội thân vệ trực ban bắt được mấy lần.
Có một lần nhảy tường trong đêm, thân vệ nữ đứng ở chân tường bị dọa, vừa lên đã đâm một đao.
Cũng may Bắc Thiên Tâm phản ứng nhanh, nếu không đã nguy hiểm rồi. Về sau đội thân vệ vừa thấy Bắc Thiên Tầm kề vào tường vây, thì sẽ lớn tiếng chào hỏi, nhắc bạn bè ở bên tường vây khác chú ý, Thiên Tâm phu nhân muốn nhảy tường đấy!
Vừa nấy còn thấy Bắc Thiên Tâm trở nên dịu dàng, kết quả vừa chớp mắt, cô ấy đã ôm đứa bé nhảy tường...
Quả nhiên, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!
Bắc Thiên Tâm cũng tự biết đuối lí, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Đứa bé còn chưa nặng bằng một cục đá đâu, đừng nói chỉ ôm một đứa, cho dù thêm một đứa, ta không dùng tay cũng nhảy qua được...”. Có gì ho𝙩? Chọ𝙩 𝙩hử 𝙩𝙧a𝙣g [ 𝙩 𝙧ùm𝙩𝙧𝘂𝗒ệ𝙣.V𝙣 ]
“Muội còn nói!"
Quan Hạ Nhi tức giận giơ tay, nhưng thấy đứa bé Bắc Thiên Tâm ôm trong ngực, lại hạ tay xuống: “Đợi lúc đứa bé không có ở đây, xem ta dạy dỗ muội thế nào!”
Bắc Thiên Tâm gật đầu, dáng vẻ lần sau vẫn dám, khiến Quan Hạ Nhi tức giận cầu cứu Kim Phi: “Đương gia à, chàng quản muội ấy đi!”
“Ôm đứa bé nhảy tường nguy hiểm biết mấy, sau này không được nhảy nữa!” Kim Phi sầm mặt trách mắng.
“Ô7 Bắc Thiên Tâm gật đầu, cũng không biết có nghe vào không.
Xác suất cao là không nghe vào.
Có thể là âm thanh nói chuyện của mấy người quá lớn, khiến đứa bé thức dậy, khóc oe oe to lên.
Nếu là phụ nữ bình thường, lúc này nhất định sẽ nhẹ giọng dịu dàng dỗ con, nhưng Bắc Thiên Tầm lại dùng một tay nắm lấy phần đồ sau lưng đứa bé, nhấc thằng bé lên cao hơn mình: “Đàn ông con trai, khóc cái gì mà khóc? Im miệng cho tat"
Quan Hạ Nhỉ nhảy dựng lên, giật đứa bé trong tay Bắc Thiên Tâm xuống.
Cô vỗ về đứa bé trên tay, sau đó ngẩng đầu nhìn Bắc Thiên Tâm, tức giận đến môi cũng run rẩy: “Có ai làm mẹ như muội không hả? Có ai làm mẹ như muội không? về sau Tiểu Thạch Khai sẽ đi theo tal”
Thời đại phong kiến, rất nhiều tiểu thiếp không có quyền nuôi dưỡng con của mình, vừa sinh ra là con của họ sẽ được đưa cho vợ cả, gọi vợ cả là mẹ.
Đặc biệt là tình huống nhà Kim Phi, Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa đều sinh con gái, chỉ có Bắc Thiên Tâm sinh con trai, xác suất cao là sẽ bị cướp đi, được Quan Hạ Nhi hoặc Cửu công chúa nuôi dưỡng.
Chỉ có điều Kim Phi cảm thấy con trưởng thành với mẹ ruột sẽ tốt hơn, Quan Hạ Nhi cũng có con rồi, hơn nữa biết mình vẫn có thể sinh, nên không nhắc tới chuyện này.
Bây giờ cô thật sự không nhịn được nữa.
Không phải là ham muốn con trai của Bắc Thiên Tâm, mà là cô lo đứa bé đi theo Bắc Thiên Tầm sẽ xảy ra chuyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...