Vì gặp phải nhóm người dân này, nên đám người Kim Phi lỡ không ít thời gian, lúc về tới đập Đô Giang thì trời đã tối rồi.
Sau khi vội vàng ăn cơm, Kim Phi vào thư phòng.
Không thể không nói, Ngụy Đại Đồng rất biết xử lí công việc, biết Kim Phi không thích xa hoa lãng phí, bình thường cũng sẽ không tới đây, nên ông ta chuẩn bị sân nhỏ này cho Kim Phi, bố trí cực kì đơn giản, trong thư phòng chỉ có hai giá sách, một cái bàn và một cái ghế thôi.
Nhưng cho dù rất lâu Kim Phi không tới, trên bàn cũng không có bụi bẩn gì, bút mực giấy nghiên đều chuẩn bị ổn thỏa, chân trong phòng ngủ cũng không có mùi mốc gì, vừa nhìn đã biết toàn là đồ mới.
Tâm nhìn lúc trước của Kim Phi đặt ở một trình độ khá cao, trước hôm nay, y chưa từng để ý tới vấn đề khai hoang này.
Nhưng chiều nay thấy thấy đám dân làng kia, khiến Kim Phi bỗng ý thức được khai hoang cũng là một trong những cách giải quyết vấn đề lương thực.
Nhân khẩu của Đại Khang ít, dụng cụ nông nghiệp và phương thức cày cấy cũng cực kì lạc hậu, cộng thêm thuế má lúc trước rất nặng, người dân hoàn toàn không dám khai hoang bừa bãi, cái này cũng gây ra tình trạng rất nhiều đất đai canh tác bị bỏ hoang, xử lí sơ sơ một chút là đã có thể trồng lương thực rồi.
Người dân không bằng lòng khai hoang, không phải lười, mà là lúc trước thuế má quá nặng, nếu Cửu công chúa hạ chỉ miễn giảm thuế của đất đai, tính tích cực khai hoang của người dân nhất định sẽ được nâng cao.
Thời đại phong kiến, thu nhập chủ yếu của triều đình là thuế, mặc dù Kim Phi luôn nhắc Cửu công chúa đặt nhẹ chuyện lao dịch cho người dân, cho người dân có chút thời gian tạm nghỉ, nhưng thuế má là chuyện lớn của cả nước, y cũng không dám đưa ra quyết định chủ quan.
Vốn muốn cho Cửu công chúa viết bức thư, nhưng cầm bút lên, y lại cảm thấy nên bàn bạc chuyện này kĩ hơn, không thể quá gấp gáp, thế là viết những cảm xúc và điều nhìn thấy hôm nay xuống trước, rồi chuẩn bị suy nghĩ thêm một thời gian, đợi quay về lại trao đổi chuyện khai hoang và thuế má với Cửu công chúa kĩ hơn.
Vậy là tiếp đó khi ra ngoài khảo sát địa hình đập chứa nước, Kim Phi đều sẽ nhìn đồng ruộng xung quanh, nếu gặp người dân, cũng sẽ nói chuyện với người dân.
Theo Kim Phi thấy, mình đã giảm bớt nhiều thuế như vậy, lại còn thực hiện công cuộc ra công cứu giúp cho người dân, phát tiền phát lương thực, không nói là cuộc sống người dân cực kì tốt, nhưng ít nhất cũng không lo cơm ăn áo mặc mới đúng.
Nhưng thông qua mấy người hỏi thăm, Kim Phi phát hiện mình nghĩ chắc mẩm rồi.
Mặc dù đời trước y cũng xuất thân từ bản làng, nhưng cuộc sống môi trường của đời trước suy cho cùng vẫn không giống với Đại Khang, lúc đó cho dù có nghèo, nhưng trong nhà cũng không thiếu nông cụ, mùa đông cũng không thiếu các loại vật phẩm như áo khoác chăn bông để chống rét.
Nhưng Đại Khang bây giờ tới cây bông còn chưa có, tới mùa đông, người dân hoàn toàn không có áo bông để ra ngoài.
Hơn nữa điều kiện chữa bệnh cũng cực kì lạc hậu, người dân mà sinh bệnh, tuyệt đại đa số đề cố chống chọi, thật sự không chịu được mới đi tìm thầy lang trong làng mua tí thảo dược.
Thầy lang trong làng đa phần cũng là người không chính thống, hoàn toàn không hiểu dược lí gì đó, chỉ có thể dựa vào mấy phương thuốc truyền từ đời này sang đời khác xuống, cùng với dược liệu có thể tìm thấy ở gần làng mà bốc thuốc, trị khỏi hay không khỏi đều xem số mạng.
Những cái này đều là vấn đề cần giải quyết ngay.
Ở đập Đô Giang nửa tháng, Kim Phi đi khảo sát hết mấy vị trí đập chứa nước mà Ngụy Đại Đồng đã chọn một lần, tạm thời vạch ra kế hoạch thi công, sau đó để Ngụy Đại Đông báo cáo với bộ Công, đợi sau khi nhân viên chuyên nghiệp của bộ Công tới xác nhận, là có thể khởi công rồi.
“Kim tiên sinh, huynh đệ nhân viên hộ tống đi cao nguyên vẫn chưa về nữa, nếu không thì đợi họ về rồi ngài hãy đi?”
Nguy Đại Đồng tiễn Kim Phi tới cạnh phi thuyền, mặt đầy không nỡ.
Khảo sát chọn địa điểm đập chứa nước kết thúc, Kim Phi lại kiểm tra công trình quanh đập Đô Giang một lần, xác nhận không có vấn đề lớn, thì chuẩn bị quay về.
Nguy Đại Đồng ở cùng Kim Phi mấy ngày nay, lại học được không ít kiến thức mới, cũng nhân cơ hội này đòi không ít lợi ích, nên không nỡ để Kim Phi đi.
“Ngụy đại nhân, nên xem ta cũng đã xem xong rồi, cũng nên về thôi!”
Kim Phi nói: “Tin là Ngụy đại nhân càng rõ hơn ta, sửa xong đập chứa nước là có thể mang tới điều tốt nghìn đời, nếu sửa không tốt cũng sẽ nguy hại vô cùng.
Ngài cần gì cứ nói, thứ bộ Hộ không cho được, ta sẽ nghĩ cách cho ngài, đập chứa nước và các công trình liên quan tuyệt đối không thể ăn bớt nguyên vật liệu đâu!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...