Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Thật ra người có thể nhận được tin tức nội bộ sớm như vậy, còn có thể biết trước được lộ trình dự kiến, chắc chắn không phải người thường.
Chính quyền Xuyên Thục vừa mời được thành lập, các quan chức cấp cao đều cải tổ, hầu hết đã đề bạt lại, tất cả đều hăng hái, ai cũng hiểu cái lợi cái hại trong đấy, nên trước mắt chưa ai dám làm.
Dân chúng bình thường căn bản không ai biết được tin này, cho dù có ngẫu nhiên biết được thì cũng chỉ vì dân chúng khai hoang, tình cờ đào được một con đập.
Sau khi tìm hiểu xong thông tin bồi thường, lúc này Kim Phi mới hỏi: “Mọi người đã khai hoang những nơi này được mấy năm rồi?”
Dân chúng quay sang nhìn nhau, không hiểu vì sao Kim Phi lại hỏi vậy.
Cuối cùng, có một người đàn ông trung niên đáp lại: “Thưa tiên sinh, chúng ta đã làm ở đây được năm năm rồi...”
“Vậy thì tốt!” Kim Phi mỉm cười, nói: “Nếu ruộng đất bị ngập do chúng ta xây dựng công trình thủy lợi, mọi người có thể nộp đơn yêu cầu bồi thường!”
Nghe thấy Kim Phi nói, vẻ buồn bực trên mặt mọi người đều biến mất, đôi mắt họ sáng rực lên.
Bọn họ đi đào đập nước trong những ngày không làm ruộng, cũng từng nghe qua việc bồi thường.
Khi xây dựng đập nước, nếu như chiếm phải ruộng đất của ai, quan phủ sẽ cho chủ mảnh đất đó chọn một mảnh ruộng có diện tích bằng từng ấy trong số
những mảnh ruộng của triều đình để bồi thường.
Ruộng của triều đình là ruộng rất phì nhiêu màu mỡ, cho nên có rất nhiều người mong mình bị chiếm đất.
“Thật vậy sao, thưa tiên sinh?”
“Đất khai hoang có được bồi thường không?”
Dân chúng tranh nhau hỏi.
“Về chuyện này, Ngụy đại nhân sẽ giải thích cho mọi người!”
Mọi người đồng loạt quay sang nhìn Ngụy Đại Đồng.
Ngụy Đại Đồng giải thích qua một lần về chính sách bồi thường và thu hồi đất. Dân làng nghe xong, phấn khích tới mức muốn dập đầu với Kim Phi.
“Đừng quỳ đừng quỳ, nếu các ngươi lại quỳ, ta đi luôn đấy!” Nói xong, y làm bộ quay người chuẩn bị rời đi.
Dân làng không dám quỳ nữa.
Kim Phi quay sang nhìn người đàn ông trung niên: “Nhân tiện, ta có chuyện muốn nhờ vị đại ca này chút!”
“Chỉ cần Kim tiên sinh ngài phân phó, Trương Đại Ngưu ta đây nói làm được là làm được, chắc chắn không hứa nhăng hứa cuội!” Người đàn ông trung niên vỗ ngực khẳng định.
“Đừng vội.” Kim Phi mỉm cười, nói: “Vừa rồi chúng ta thấy khe núi bên kia còn hai gia đình khác, có hơi lo lắng sẽ còn những gia đình khác mà chúng ta không phát hiện ra, đến khi đập được xây xong sẽ ngập đến nhà họ, nên muốn hỏi các ngươi một chút, gần đây có nhà nào nữa không.”
“Đại Lâm Tử, lại đây trả lời tiên sinh này!”
Người đàn ông trung niên đẩy một người đàn ông bên cạnh lên, giải thích với Kim Phi: “Người anh em Đại Lâm Tử là thợ săn, vùng này anh ta đã quá quen rồi, mảnh đất chúng ta đang khai hoang là do anh ta tìm đấy!”
Đại Lâm Tử được gọi tới thật thà mỉm cười với Kim Phi, sau đó hỏi: “Không biết cái khe núi mà tiên sinh nhắc tới là ở chỗ nào?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...