Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
“Thuế còn dữ hơn hổi”
Kim Phi cảm thán, sau đó vỗ vai người đàn ông trung niên, nói: “Việc đã xong thì không nói, việc xong rồi thì không khiển trách, chuyện đã qua thì cho qua đi, quả thật trước kia thu thuế quá nặng, không nói nữa, quay về báo cáo thửa đất này với quan phủ là được!”
Dân chúng đứng đối diện nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên, tất cả đều quỳ xuống lạy Kim Phi.
“Cảm ơn tiên sinh! Cảm ơn tiên sinh!”
“Kim tiên sinh đúng là ân nhân cứu mạng của chúng tai”
Chính sách mới mới chỉ được thực hiện một năm, nếu tính theo chính sách thuế trước đây thì số thuế họ phải nộp cho những thửa ruộng họ khai hoang là khoản tiền rất lớn.
Mặc dù có chính sách công cuộc ra công cứu giúp, nhưng hiện tại bọn họ cũng chỉ đủ năm mà thôi, nếu Kim Phi thật sự yêu cầu bọn họ nộp thuế, dù có bán hết vợ
con cũng không đủ tiền.
Kim Phi nói không cần nộp khoản thuế lúc trước, với bọn họ mà nói, đây chính là âm thanh của thiên nhiên.
“Đứng lên đi! Mau đứng lên! Bây giờ không được quỳ dập đầu!”
Kim Phi đang chuẩn bị đưa tay kéo người đàn ông trung niên đứng lên, nhưng bị Thiết Chùy cướp trước một bước, dẫn đội hộ vệ kéo người dân đứng lên.
Nhìn mọi người cảm kích, Kim Phi không khỏi lộ ra vẻ suy tư.
Khi chính sách mới được đề ra, y chưa từng nghĩ đến vấn đề khai hoang này.
“Sao không khích lệ người dân khai hoang chứ?” Kim Phi tự nghĩ.
Mặc dù y đã yêu cầu Ngụy Đại Đồng gây trồng giống tốt, còn phái thuyền bọc thép đến châu Mỹ để tìm các loại cây trồng có năng suất cao như khoai tây, khoai lang, ngô... nhưng dù là loại nào, cũng cần phải có thời gian, hơn nữa có thể thành công hay không còn chưa biết được.
Nước xa không cứu được lửa gần, người dân cần được ăn cơm, trước khi gây trồng và phát triển rộng rãi giống tốt, dân chúng chỉ có thể trồng các loại lương thực cũ.
Muốn đủ lương thực ăn, trừ việc đề cao sản lượng, còn phải mở rộng diện tích trồng trọt.
Khai hoang là biện pháp rất tốt.
Do nhiều năm chiến tranh và nhiều năm đói kém, dân số rất ít, và nhiều ruộng đất bị bỏ hoang.
Làm ruộng là thói quen đã in sâu vào gen của con cháu Viêm Hoàng, nhà nào cũng trồng một ít rau củ quả trong sân, chưa kể dân chúng đang đói, nếu dùng thuế thấp để khuyến khích khai hoang, thì sẽ được người dân hưởng ứng cao.
Ngụy Đại Đồng thấy Kim Phi đang suy nghĩ, nên chủ động nói chuyện với người dân.
“Nếu các ngươi đang khai hoang, sao còn ở đây chứ?” Ngụy Đại Đồng hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...