Kim Phi mỉm cười đi tới đám người nói: “Hộ vệ của ta một lần bị rắn cắn, cả đời sợ dây thừng, khiến cho các vị lão ca bị dọa sợ rồi!”
“Tiên sinh chia ruộng đất của địa chủ cho người dân, không biết có bao nhiêu tên địa chủ đáng chết muốn giết tiên sinh, tiên sinh cẩn thận là không sail”
Người đàn ông trung niên khoát tay lia lịa: “Bất thình lình gặp được chúng ta trong núi, các vị nhân viên hộ tống lo lắng là đúng! Nói thật, nếu các vị nhân viên hộ tống không quan tâm đến ngài, ngược lại ta cảm thấy bọn họ không xứng làm hộ vệ của tiên sinh!”
“Hiểu được là tốt!” Kim Phi cười hỏi: “Đúng rồi đại ca, chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”
Ngụy Đại Đồng chịu trách nhiệm giám sát dự án kênh nước, thường xuyên hoạt động ở khu vực xung quanh, đối phương nhận ra Ngụy Đại Đồng cũng chẳng có gì lạ, nhưng Kim Phi cũng chỉ đến có mấy lần, đối phương lập tức nhận ra y, điều này có hơi kỳ quái.
“Trước kia ta chưa có vinh hạnh được gặp mặt tiên sinh.”
“Vậy sao ngươi nhận ra ta?” Kim Phi nghi ngờ.
Đầu năm nay không có hình, chân dung của y cũng không được đăng trên báo chí, đối phương chưa từng nhìn thấy y, nhưng có thể lập tức nhận ra y, điều này khiến Kim Phi tò mò.
“Ta thông qua Ngụy đại nhân và các vị huynh đệ nhân viên hộ tống để nhận ra.”
Người đàn ông trung niên giải thích: “Ngụy đại nhân là quan quản lý toàn bộ đập Đô Giang, ông ấy rất tôn trọng ngày, vậy chắc chắn ngài có địa vị không tầm thường.
Còn những vị huynh đệ nhân viên hộ tống này nữa, áo giáp của họ gọn gàng hơn rất nhiều nhân viên hộ tống mà ta đã gặp, hơn nữa trên người còn có khí chất dũng cảm, nhìn qua đã biết đây là những cựu binh đã từng chinh chiến trên chiến trường.”
Nói xong, người đàn ông trung niên còn chỉ vào đầu phi thuyền: “Còn con chim to này nữa, người bình thường không thể gọi đến là đến ngay, ngoài ra trên báo và tiên sinh kể chuyện đều nói tiên sinh là người trẻ tuổi, nên ta đoán, ngài chính là Kim tiên sinh!”
“Đại ca thật tinh mắt!”
Kim Phi nghe xong, không khỏi giơ ngón tay cái với người đàn ông trung niên.
Ngụy Đại Đồng và bọn Thiết Chùy lúc này mới bừng tỉnh.
“Ta làm gì có mắt nhìn chứ, Kim tiên sinh cứ nói đùa!”
Người đàn ông trung niên được Kim Phi khen nên có hơi ngại.
“Đại ca, thế sao các ngươi lại ở đây?” Kim Phi hỏi tiếp.
"Cái này..."
Mọi người xung quanh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rồi rối rít cúi đầu.
Người đàn ông trung niên do dự, cắn môi: “Nếu tiên sinh hỏi, ta cũng không dám giấu, chúng ta đến khai hoang...:
“Khai hoang?” Kim Phi cau mày.
Khai hoang mà khó khăn như vậy ư?
“Tiên sinh, ngài cũng biết, trước kia thu thuế quá nặng, căn bản chúng ta không đóng nổi, vì để nuôi cả gia đình, chỉ có thể lẻn vào trong núi khai hoang... Người đàn ông trung niên cúi đầu giải thích.
Ông ta nói như vậy. Kim Phi lập tức hiểu ra.
Trước kia Đại Khang ngoài thu thuế thân còn thu cả thuế đất.
Thuế đất sẽ được tính theo số ruộng được giao, hơn một nửa số thu hoạch từ một mẫu đất sẽ được giao cho triều đình.
Nơi này hoang vu hẻo lánh, quan thu thuế sẽ không đến đây, bọn họ lén đến đây khai hoang, sẽ có thể trốn thuế.
Đây cũng là lý do tại sao, người ta sống ở một số nơi cực kỳ xa xôi.
“Kim tiên sinh yên tâm, khi quay về chúng ta sẽ khai báo đất này cho quan phủ, hơn nữa chúng ta sẽ cố gắng hết sức để bù đắp số thuế phải nộp!”
Người đàn ông trung niên nói tiếp: “Chẳng qua là... chẳng qua là... có thể phải đợi một hai năm!”
Những người khác đều cảm thấy áy náy nhìn Kim Phi.
Thời phong kiến, công thương còn lạc hậu, nguồn thu nhập chính của triều đình là từ thuế nông nghiệp, hình phạt trốn thuế cũng rất nặng.
Quan viên có quyền còn dám lợi dụng sơ hở, chứ người bình thường nếu dám lợi dụng sơ hở, một khi bị phát hiện thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Nếu Kim Phi thật sự truy cứu, thậm chí có thể đầy bọn họ đến biên cương làm bia đỡ đạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...