"Được rồi, được rồi, cất súng đi!"
Kim Phi kéo Thiết Chùy: “Vũ khí của tiêu cục Trấn Viễn, vĩnh viễn không được chĩa vào người dân. Chẳng lẽ ngươi quên rồi sao?”
Được lòng dân sẽ có cả thiên hạ, vì thế Kim Phi luôn nhấn mạnh quan hệ giữa quân và dân.
Khi tiêu cục Trấn Viễn mới được thành lập, Kim Phi đã nói rất nhiều lần, tiêu cục Trấn Viễn vĩnh viễn không được chĩa vũ khí vào người dân.
“Tiên sinh, nhưng bây giờ không thể chắc chắn bọn họ có phải người dân hay không...”
Thiết Chùy có hơi lo lăng. “Nếu không phải người dân, sao bọn họ dám ra đây?” Kim Phi vẫn kéo Thiết Chùy, bước ra.
Mặc dù y không am hiểu lòng người như Cửu công chúa và Ngụy Đại Đồng, nhưng mắt nhìn và khả năng phán đoán cơ bản vẫn phải có.
Nếu đối phương là gián điệp, thấy Kim Phi dẫn theo nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ trốn càng xa càng tốt, tuyệt đối sẽ không ló đầu ra.
Vì Kim Phi có thể dễ dàng xác minh thân phận của bọn họ.
Nếu bọn họ vừa bước ra lập tức bị nhân viên hộ tống chế ngự, sau đó dẫn đi xác minh thân phận, vậy thì mọi chuyện đều kết thúc.
Gián điệp là công việc có thể rơi đầu bất cứ lúc nào, có thể thành công trăm lần, nhưng nếu thất bại một lần sẽ mất mạng.
Cho nên gián điệp phải vô cùng cẩn thận, tuyệt đối sẽ không bao giờ mạo hiểm như vậy.
Ngụy Đại Đồng thấy Kim Phi bước ra, chủ động đi đến trước mặt Kim Phi, ngăn giữa Kim Phi và người đàn ông trung niên, giải thích: “Vị huynh đệ này ngươi đừng hiểu nhầm, cách đây không lâu Kim tiên sinh mới bị gián điệp ám sát, nên các huynh đệ nhân viên hộ tống có hơi căng thẳng!”
Kim Phi nghe vậy, không khỏi nhìn Ngụy Đại Đồng thật lâu.
Ngụy Đại Đồng nói như vậy, thoạt nhìn giống đang giải thích, nhưng thật ra là đang bảo người đàn ông trung niên phải chứng minh thân phận của mình.
Quả nhiên, người đàn ông trung niên thấy Ngụy Đại Đồng nói như vậy, vội nói: “Ngụy đại nhân chúng ta không phải gián điệp, là người Đại Khang đời đời ở đây.”
Nói xong ông ta còn móc thẻ ngà của mình ra: “Ngụy đại nhân ngài nhìn xem, đây là thẻ ngà của ta, nếu ngài không tin, có thể cho người đi kiểm tra!”
Trong thời đại này thẻ ngà tương đương với thẻ căn cước của Kim Phi ở đời trước, nếu đang đi trên đường mà bị quan phủ kiểm tra, nếu không mang thẻ ngà, quan phủ có quyền bắt người lại, sau khi chắc chắn xác minh được thân phận của người này mới được thả người.
Vì để tránh phiền phức, nên lúc người dân ra cửa, luôn mang theo thẻ ngà của mình.
Những người khác thấy người đàn ông trung niên lấy thẻ ngà ra, cũng rối rít làm theo.
Ngụy Đại Đồng cũng chẳng khách sáo, gật đầu với phụ tá bên cạnh. Phụ tá đi lên nhận lấy tất cả thẻ ngà của mọi người, nghiêm túc kiểm tra.
Sau khi Cửu công chúa nắm chính quyền trong tay, thẻ ngà của dân chúng đã được đổi sang kim loại, dùng ít kỹ thuật hợp kim, để thẻ ngà có hoa văn và màu sắc đặc biệt.
Hiện tại, chỉ có hai xưởng sắt thép ở Kim Xuyên có kỹ thật như vậy, gián điệp không thể bắt chước được.
Tất nhiên, trên thẻ ngà chỉ có một ít thông tin đơn giản như tuổi, hộ khẩu, cũng không có ảnh, gián điệp có thể có được chúng bằng cách mua hàng lậu hoặc bằng nhiều thủ đoạn khác,
Chẳng qua những người này nói bọn họ đều là người cùng làng, muốn có được nhiều thẻ ngà có địa chỉ giống nhau như vậy, vô cùng khó khăn.
Nếu người dân bị mất thẻ ngà, cần phải làm cái khác, nếu một làng cấp lại nhiều thẻ ngà như vậy, đội Chung Minh đã để mắt đến bọn họ từ lâu, nên gián điệp sẽ không ngu đến mức đó.
Sau khi phụ tá kiểm tra xong, xác nhận thẻ ngà là thật, Ngụy Đại Đồng mới bước sang bên khác không chắn trước mặt Kim Phi nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...