Nữ công nhân nhóm một ở lại để trông chừng áo giáp, cả đội lại lần nữa lên đường.
Lần này tốc độ của các nữ công nhân rõ ràng là nhanh hơn rất nhiều, thậm chí còn chủ động đảm nhiệm nhiệm vụ mở đường.
"Thiết Chùy, các ngươi có cần cởi áo giáp ra không?" Ngụy Đại Đồng cười hỏi. "Chúng ta không cần!" Thiết Chùy lắc đầu từ chối.
Trách nhiệm của đội súng kíp và đội cận vệ khác nhau, trọng tâm huấn luyện hàng ngày cũng khác nhau.
Quá trình huấn luyện thông thường của đội súng kíp tập trung vào thiện xạ và sự hợp tác giữa các tiểu đội và các thành viên tiểu đội, tương đối ít rèn luyện thể chất.
Bởi vì trong khi chiến đấu, nhiệm vụ của các cô ấy là đứng bản là được, không cần phải chạy tới chạy lui.
Mà nhiệm vụ của đội cận vệ là bảo vệ Kim Phi, vào thời khắc quan trọng làm lá chăn đạn cho Kim Phi, cho nên khi bọn họ chấp hành nhiệm vụ không bao giờ cởi bỏ áo giáp.
Theo thời gian, họ đã quen với sức nặng của áo giáp.
Đoàn người đi vòng quanh khe núi hơn nửa ngày, Kim Phi cẩn thận kiểm tra thành phần và độ cứng của đá núi, đến nửa buổi chiều mới kết thúc nhiệm vụ kiểm tra.
Ngay lúc Kim Phi chuẩn bị trở về, đột nhiên nhìn thấy khói bốc lên từ cách đó không xa.
"Ngụy Đại Nhân, không phải ngài nói là xung quanh đây không có người sao? Tại sao bên kia lại có khỏi?"
Kim Phi vừa hỏi vừa trèo lên một tảng đá.
Cầm ống nhòm ra nhìn về phía khói đang bốc lên, nhìn thấy được mấy căn nhà lá.
Sau đó Kim Phi quay đầu nhìn Ngụy Đại Đồng, vẻ mặt có hơi không vui.
Đánh giá từ vị trí của mấy gian nhà lá, nếu nước chảy vào khe núi, mấy căn nhà lá này nhất định sẽ bị ngập!
Lúc này Ngụy Đại Đồng cũng trèo lên tảng đá, nhìn thấy mấy căn nhà lá này, sắc mặt cũng thay đổi theo.
"Tiên sinh, lần trước ta đến đây thực sự không nhìn thấy bọn họ!"
Mấy căn nhà lá này xây dựng giữa rừng cây, nếu nhìn từ trên không, quả thực rất khó để phát hiện ra bọn họ.
Nếu như không phải đúng lúc gặp được bọn họ nấu ăn có khói bếp thì Kim Phi cũng không thể nhìn thấy được.
"Trước khi bắt đầu xây dựng, hãy sắp xếp người tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng thung lũng một lần nữa, đảm bảo trong thung lũng không được có bất kỳ người nào!"
Kim Phi lạnh lùng nói.
"Dạ!" Ngụy Đại Đồng liên tục gật đầu: "Tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ nghiêm túc đốc thúc chuyện này!"
Chuyện này nói lớn là lớn, nói nhỏ là nhỏ.
Thật ra, khi khởi công xây dựng, muốn xây dựng xong đập nước cũng tốn rất nhiều thời gian, rất có thể đối phương sẽ đến xem chuyện vui, đến lúc đó đội xây dựng sẽ tìm phát hiện ra bọn họ.
Cho dù cho đến khi xây dựng xong hồ chứa bọn họ vẫn chưa phát hiện ra, thì xây dựng các kênh nước hướng vào cấp nước cho hồ chứa cũng cần phải mất thời gian dài, mà không thể ào ào lấp đầy hồ chứa luôn được.
Trong quá trình này, đối phương hoàn toàn có thể di chuyển lên núi, khả năng bị nhấn chìm không cao lắm.
Nhưng Ngụy Đại Đồng không hề bào chữa, mà chủ động thừa nhận sai lầm của mình.
Bởi vì Kim Phi đã từng nhấn mạnh vấn đề này với ông ta, ông ta cũng thực sự đã đến khảo sát địa điểm này mấy lần không phải hiện có người ở chỗ này, đó thực sự là sai lầm của ông ta, giải thích vào lúc này sẽ khiến Kim Phi cảm thấy ông ta đang ngụy biện, vì vậy ông ta chỉ có thể thành thật thừa nhận sai lầm, để lại ấn tượng là một người biết sai có thể sửa với Kim Phi.
Thật ra, Kim Phi cũng hiểu đạo lý này, cũng không thực sự khiển trách Ngụy Đại Đồng, mà gật đầu với Thiết Chùy.
Thiết Chùy lầy một chiếc bánh lớn màu đen từ trong ba lô của một cận vệ, sau đó dùng đá đập chiếc bánh thành từng mảng, sau đó tìm một khối đất trống để đốt lên.
Sau đó, một cột khói đen từ từ bốc lên. Sau khi phi thuyền đưa đám người Kim Phi đến thung lũng, đã tìm một nơi để nghỉ ngơi, hai bên thống nhất rằng, sau khi Kim Phi kiểm tra xong, phi thuyền sẽ đến đón bọn họ.
Bởi vì khoảng cách giữa hai bên quá xa, hơn nữa núi rừng rậm rạp, mũi tên lệnh băn lên chỉ có thể đạt đến độ cao vài chục thước, phi thuyền có thể không nghe thấy và nhìn thấy, cho nên lựa chọn sử dụng cột khói làm tín hiệu.
Chiếc bánh mà Thiết Chùy vừa lấy ra là đặc chế, sau khi đốt cháy khói bốc ra ngưng tụ ra chứ không tan ra.
Vài phút sau, một đám khói tương tự xuất hiện trên bầu trời phía tây. "Tiên sinh, bọn họ nhận được rồi!"
Thiết Chùy báo cáo với Kim Phi.
Mười mấy phút sau, một khinh khí cầu bay vòng qua khe núi đến. "Mọi người thu dọn chút đi, chú ý đang kéo đồ xuống."
Thiết Chùy hét lên, chuẩn bị hộ tống Kim Phi lên phi thuyền.
Nhưng vài lúc này bọn họ đột nhiên nghe thấy một tiếng hét từ trên không trung truyền đến.
"Mũi tên lệnh?”
Tim Thiết Chùy đập thình thịch, không kịp quay đầu lại nhìn, mà bảo vệ Kim Phi ở phía sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...