Sợ ném chuột vỡ đồ.
Nhuận Nương nghe Kim Phi giải thích xong thì nắm lấy cánh tay của Kim Phi và nói: "Đương gia, hay là chàng lên phi thuyền hoặc ca-nô, nhanh chóng rời khỏi đây đi?"
Chiến đội áo giáp đen đã được Đại Tráng dẫn đi rồi, đội súng kíp của Tả Phi Phi cũng được Kim Phi phái ra ngoài hơn một nửa, lại không thể sử dụng phi thuyền, bây giờ lực lượng duy nhất có thể bảo vệ đập nước lớn chỉ có một trung đội, một nửa đội súng kíp và đội cận vệ của Kim Phi.
Mà số lượng quân địch lao ra từ trong rừng càng ngày càng nhiều, chỉ tính đến thời điểm hiện tại cũng đã lớn hơn bên mình gấp mấy lần.
Mặc dù Kim Phi đã đánh nhiều trận lấy ít thắng nhiều, nhưng đều dựa vào lợi thế về địa hình, lợi thế về vũ khí và tố chất chiến đấu rất cao của nhân viên hộ tống.
Nhưng bây giờ, ngoại trừ pháo đài bên ngoài đập nước lớn, bên ta không có lợi thế về mặt địa lý.
Hơn nữa xét từ trận chiến vừa rồi, nhóm người này chắc chắn là tinh nhuệ, hơn nữa còn là một đám liều mạng không sợ chết, tố chất chiến đấu tổng thể hoàn toàn không yếu hơn các nhân viên hộ tống.
Lợi thế duy nhất còn lại của bên ta là vũ khí.
Nhưng đối phương cũng đã chuẩn bị khiên từ trước, súng kíp rất khó bắn xuyên thủng được.
Cung nỏ hạng nặng và máy bản đá thật ra có thể coi nhẹ khiên, nhưng đối phương cũng đã chuẩn bị rồi mới đến, vị trí rất phân tán, hiệu quả của cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá giảm đi rất nhiều.
Tóm lại, lần này quân địch đã chuẩn bị rất đầy đủ, ngay cả một người bình thường như Nhuận Nương cũng có thể nhìn ra được, tình huống này cực kỳ bất lợi đối với bên ta!
"Nhuận Nương, các tướng sĩ đều đang ở trên chiến trường dùng mạng sống của mình để chiến đấu, ta là người đứng đầu, nếu chạy trước, trận này còn đánh như thế nào?" Kim Phi cau mày quát lớn.
Sau khi Nhuận Nương gả cho Kim Phi, vẫn luôn nhẫn nhục chịu khó, Kim Phi cũng chưa bao giờ cãi nhau với cô ấy.
Nhưng bây giờ trong lòng Kim Phi đang rất khó chịu, hơn nữa lúc này Nhuận Nương còn nói những lời nói không phù hợp như vậy, Kim Phi mới quát cô ấy một câu.
Nhuận Nương bị Kim Phi quát làm cho sợ hãi đến mức run rẩy một chút, nhưng lại nhanh chóng ngẩng đầu lên và nói: "Đương gia, ta là người của chàng, ta ở đây thay ngài cũng như nhaul"
Nhìn thấy vẻ mặt xúc động sẵn sàng chịu chết của Nhuận Nương, trong lòng Kim Phi không nhịn được cảm thấy rung động.
Y có thể nhìn ra được, Nhuận Nương thực sự đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng thay y trông giữ đến chết ở chỗ này.
“Sao có thể để nàng ở lại đây được?” Kim Phi xoa đầu Nhuận Nương, giọng điệu cũng chậm lại: “Yên tâm đi, nếu cuối cùng chúng ta thực sự không thể giữ nơi này được thì ta sẽ dẫn mọi người cùng rút luil”
Lúc y nói, đột nhiên nghe thấy trong cánh rừng đối diện truyền đến một hồi tiếng kèn nặng nề.
Vốn bởi vì sự xuất hiện của đội súng kíp mà đợt tấn công bị chậm lại, sau khi tiếng kèn vang lên, lại trở nên mạnh mẽ thêm một lần nữa.
Binh lính của quân Dã Lang lại giống như trước, mang theo khiên và chống lại sự tấn công của súng kíp, và bắt đầu lao về phía ba pháo đài còn lại.
Có những bài học kinh nghiệm từ pháo đài đầu tiên, ba pháo đài còn lại đều bỏ qua việc sử dụng cung nỏ hạng nặng, mà gọi những nhân viên hộ tống điều khiển cung nỏ hạng nặng ở bên kia đến giúp thêm đá vào máy bản đá.
Mặc dù điều này làm tăng tốc độ lấp đầy của máy bắn đá, nhưng vẫn không thể ngăn chặn được quân địch ùn ùn kéo đến như cũ.
"Phi Phi, bảo tất cả mọi người của đội súng kíp lên trên đi!"
Kim Phi hét lên một cách lạnh lùng: "Thiết Chùy, dẫn người của ngươi đi cùng đội súng kíp!"
Đội súng kíp giỏi tấn công tầm xa, nhưng quân địch có khiên, súng kíp chỉ có thể làm chậm bước chân của quân địch, rất khó để tạo ra một đòn chí mạng.
Nhưng đội cận vệ của Kim Phi đều là những người giỏi nhất trong số các nhân viên hộ tống, hơn nữa đều mặc áo giáp, còn có hắc đao, có năng lực cận chiến mạnh hơn đội súng kíp rất nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...