Trần tú tài đã bị giam trong nhà tù của cục tình báo, mặc dù Kim Phi không đi thăm hắn, cũng không hỏi đến chuyện này, nhưng y có thể tưởng tượng được rằng Trần tú tài chắc chắn đã nhận được sự trừng phạt tương xứng.
Điều khiến cho Kim Phi lo lắng là, mối quan hệ ẩn giấu đằng sau chuyện này.
Người Cao Nguyên và Trung Nguyên không tiếp xúc nhiều lắm, cho dù là khuôn mặt hay cách nói chuyện đều rất khác nhau.
Đây là lý do chính khiến cho cục tình báo khó sắp xếp gián điệp vào Cao Nguyên.
Cục tình báo như vậy, Cao nguyên cũng như thế, bọn họ cũng khó sắp xếp gián điệp vào Trung Nguyên.
Nhưng theo lời khai của Trần tú tài, người bán hàng rong đã liên lạc với hắn, cho dù là ngoại hình hay cách nói chuyện, đều không thể là người Cao Nguyên.
Điều này cho thấy bộ lạc Thương Ưng chắc chắn đã cấu kết với quyền quý của Trung Nguyên hoặc Giang Nam, hơn nữa sự hợp tác chắc chắn tương đối chặt chẽ, nếu không thì những quyền quý của Đại Khang sẽ không vất vả như thế để giao kíp nổ cho đối phương.
"Tiên sinh, ở đây không an toàn, ngài nên tranh thủ đến phòng an toàn đi!"
Thiết Chùy lại kéo tay của Kim Phi.
"Bọn họ đã lấy kíp nổ ra, nếu không phòng thủ được thì đến phòng an toàn không phải là tự tìm đường chết à?"
Kim Phi nói một cách lạnh lùng. Phòng an toàn được xây dựng ở giữa đập chắn nước, một khi đóng cánh cửa nặng nề lại, vũ khí lạnh như đao, kiếm căn bản chẳng thể làm gì được, nhưng kíp nổ thì khác.
Cho dù cửa có dày đến đâu đi chăng nữa cũng không thể chịu được sự bắn phá của kíp nổ.
Hơn nữa, phòng an toàn không có cửa sau, một khi bị chặn bên trong thì đến cả việc đột phá vòng vây cũng không thể làm được.
Thiết Chùy suy nghĩ một chút, đúng là như vậy, cũng không còn ép Kim Phi đến phòng an toàn nữa, mà sửa miệng nói.
“Vậy ta sẽ đi bố trí mấy chiếc ca-nô, nếu phát hiện có gì đó không ổn thì tiên sinh và phu nhân, Ngụy đại nhân hãy nhanh chóng rời đi bằng ca-nô!”
Lần này Kim Phi không hề phản đối. Y coi trọng đập Giang Đô, nhưng y cũng coi trọng mạng sống của chính mình.
Cho dù đập Giang Đô có bị kíp nổ phá hủy, sau này vẫn có thể sửa chữa được, nếu y chết thì mọi chuyện thực sự đã kết thúc rồi.
Với địa vị bây giờ của Kim Phi, sự an toàn của y đã không còn là chuyện của riêng y nữa, một khi y chết, Xuyên Thục chắc chắn sẽ hỗn loạn, toàn bộ Đại Khang cũng sẽ càng hỗn loạn hơn, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết.
"Đương gia, phi thuyền của chúng ta không phải ở đây ư? Để bọn họ bay về đây nổ tung bọn họ!"
Nhuận Nương vừa mới được cận vệ hộ tống đến nói. Kim Phi còn chưa kịp nói gì thì Ngụy Đại Đồng đã vội vàng nói: "Không được!"
“Nhuận Nương, chỗ này quá gần đập nước lớn, nếu ném lựu đạn từ trên cao xuống sẽ dễ dàng bị lệch hướng, nếu ném gói thuốc nổ và lựu đạn đến đập nước lớn thì sẽ phản tác dụng." Kim Phi giải thích.
Đây cũng là tính hạn chế của sự kết hợp giữa phi thuyền và lựu đạn.
Trước khi xảy ra cuộc chạm trán giữa hai bên, sự kết hợp giữa phi thuyền và lựu đạn có thể ném bom một cách tùy tiện, nhưng một khi quân đội trên mặt đất tiếp xúc với nhau thì phi thuyền và lựu đạn không thể tiếp tục ném bom vào quân địch như trước nữa.
Bởi vì ném mấy thứ đó từ trên cao xuống, có quá nhiều yếu tố có thể ảnh hưởng đến điểm rơi, nếu ném vào mặt trận của người bên mình thì sẽ trở thành giúp đỡ kẻ thù.
Đập Đô Giang là một vùng đất chiến lược quan trọng, ngoại trừ lực lượng bảo vệ ở bên ngoài, còn có một số lực lượng bí mật.
Ví dụ như có hai chiếc phi thuyền được ẩn giấu xung quanh căn cứ bí mật quanh năm, nếu có quân địch tấn công đập Đô Giang từ trên không trung, bọn họ sẽ tiến hành phản kích trước.
Vừa rồi, bên đập Đô Giang xuất hiện quân địch, phi thuyền lập tức cất cánh bay đến, nhưng bọn họ chỉ lơ lửng trên không trung, đề phòng có quân địch xuất hiện trên không trung, cũng không ném lựu đạn và thuốc nổ xuống.
Bởi vì vị trí hiện tại của quân địch và quân ta quá gần nhau, bọn họ sợ thuốc nổ sẽ bay đến mặt trận của bên mình hoặc rơi vào đập nước lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...